Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Thương Nghiệp chi thần đứng một bên nói: "Tiểu Mã quả thực là một người mê trò chơi, theo chủ nghĩa hòa bình, chỉ mở rộng trò chơi, không phá hủy thế giới, nếu không thì ta đã không đề cử cho ngươi. Rất nhiều thế giới bởi vì có trò chơi của hắn mà trở nên vô cùng đặc sắc, có rất nhiều sinh linh nhờ chơi trò chơi của hắn mà bước lên con đường tu luyện, đã trở thành cường giả tiếng tăm lừng lẫy một phương thế giới!"
Lâm Bắc Phàm suy nghĩ về thế giới linh khí khôi phục một chút, từ sau khi hắn đến, thế giới này liền trở nên vô cùng bừa bộn. Người xuyên việt, người sở hữu hệ thống, hình chiếu thần ma ở đâu cũng có, có thêm một trò chơi cũng không có gì.
"Được, ta cho phép ngươi mang trò chơi vào trong thế giới của ta." Lâm Bắc Phàm gật đầu.
QQ chi thần lộ ra một nụ cười vui vẻ: "Xem như báo đáp, ngươi sẽ trở thành khách siêu VIP của trò chơi QQ của ta, ngươi có thể miễn phí ghi danh vào tất cả trò chơi của ta, chơi thoải mái!"
Thời gian dần trôi qua, lễ mua sắm của vạn giới đào bảo sắp đến hồi kết thúc.
Đồng thời cũng cho thấy khảo nghiệm chọn người thừa kế Đào Bảo thương thành cũng sắp kết thúc.
Dưới sự ủng hộ của một đám lão bà, dưới sự can thiệp của hai vị đại thiếu, dưới sự bất lực không thể phản kháng của Lâm Bắc Phàm, số tiền mà thiên đường mỹ thực kiếm được là nhiều nhất, Lâm Bắc Phàm danh chính ngôn thuận trở thành chủ nhân đời thứ hai của Đào Bảo thương thành.
Trên lễ bế mạc của lễ mua sắm, Thương Nghiệp chi thần phái người tuyên bố quyết định trọng đại này cho mọi người.
Lâm Bắc Phàm bất mãn: "Thương Nghiệp chi thần lão Mã kia, không phải hắn nên đích thân đứng ra tuyên bố cho ta sao?"
Người kia hết sức lo sợ nói: "Thương Nghiệp chi thần đã đi tu luyện rồi, cho nên mới để tiểu nhân đến tuyên bố."
"Có phải là sợ ta đi tìm hắn tính sổ nên chuồn sớm không?"
"Không dám không dám..." Hắn cúi đầu, sự thật chính là như vậy, nhưng hắn không dám nói.
"Chạy thì rất nhanh..." Lâm Bắc Phàm nói thầm, sau đó vung tay một cái: "Được rồi, ngươi đi đi, ta lười so đo với ngươi!"
"Đa tạ đại nhân!" Người quản lý cúi đầu, sau đó chạy đi như đào mạng.
Người xung quanh Lâm Bắc Phàm đều rất vui vẻ.
Lâm Vi Vi: "Tiểu Phàm ca, ngươi thắng rồi, ta thật sự cao hứng cho ngươi!"
Bạch Thanh Thanh: "Về sau có thể đào bảo dễ hơn, đồ tốt trong vạn giới đều phải qua mắt chúng ta trước, sau đó giữ lại là được, hì hì!"
Huyết Sắc Vi: "Đúng vậy, về sau không cần chém giết nữa, không cần chờ chuyển phát nhanh!"
An Khả Hân: "Chúng ta vất vả một tháng này quá đáng giá!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Còn có hai vị nương nương đặc biệt truyền thanh tới.
Nữ Oa nương nương: "Lâm Bắc Phàm, chúc mừng ngươi trở thành chủ nhân mới của Đào Bảo thương thành! Về sau đào bảo có đồ gì tốt phải dâng lên cho bản cung trước, làm không thì ngươi biết tay!"
Bình Tâm nương nương: "Lâm Bắc Phàm, chúc mừng ngươi! Bây giờ không còn sớm, mau trở lại đưa hàng cho ta, bản cung chờ ngươi!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Còn có hai tiện nhân cũng tới.
"Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng Lâm huynh trở thành chủ nhân tân nhiệm của Đào Bảo thương thành, về sau ngươi chính là bằng hữu mới của nữ tử vạn giới rồi, chúc mừng!" Tà Quân cười toe toét, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm xúi quẩy là hắn liền cao hứng.
"Huynh đệ, về sau vất vả cho ngươi!" Cửu U đệ nhất thiếu vỗ vỗ vai Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm gầm thét: "Cút!"
Hai vị đại thiếu cười ha ha.
Tiếp đó Lâm Bắc Phàm bắt tay vào sắp xếp công việc ở Đào Bảo thương thành.
Chi Phúc Bảo tích cực với chuyện này như vậy, Lâm Bắc Phàm liền để hắn làm tổng quản của Đào Bảo thương thành, quản lý tất cả công việc đào bảo, làm không được mới đến tìm hắn.
Hồ chưởng quỹ của Thời Không lâu cũng bỏ ra không ít công sức, cho nên xem như là quản lý thứ hai của Đào Bảo thương thành.
Nhưng bình thường hắn vẫn phải đặt Thời Không lâu lên trước.
Về phần những thứ khác, Lâm Bắc Phàm lười sửa, tiếp nhận toàn bộ. Đào Bảo thương thành đã vận hành lâu như vậy, tất cả hệ thống đều hoàn thiện, chỉ cần vận hành đâu vào đấy là đươc không cần chỉnh sửa lớn.
Đây cũng là chỗ an ủi duy nhất của Lâm Bắc Phàm.
Sau khi sắp xếp xong tất cả công việc, Lâm Bắc Phàm dẫn một đám người trở về thế giới linh khí khôi phục.
Lâm Bắc Phàm chân trước vừa đi, chân sau Tà Quân và Cửu U đệ nhất thiếu đã phái hình chiếu xuống.
Hai người đều là tuyệt đại thiên kiêu, dù là hình chiếu cũng có thể duy trì thực lực thần ma nhất giai, vô cùng dũng mãnh.
"Sao các ngươi lại tới đây?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Nghe nói thế giới linh khí khôi phục rất đặc biệt, chơi rất vui, cho nên bản thiếu đặc biệt tới đây ở một thời gian! Chủ yếu là ta cảm thấy ngươi rất tốt, rất hợp khẩu vị của ta, có thể kết giao huynh đệ!" Tà Quân ôm vai Lâm Bắc Phàm, gật gù vô cùng đắc ý.
Lâm Bắc Phàm yên lặng móc ra một cái mũ xanh, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai ụp lên đầu hắn.
Tà Quân: "..."
Một màn này dọa Cửu U đệ nhất thiếu sợ.
Nam nhân cái gì cũng có thể đội, nhưng không thể đội mũ xanh, hậu quả này còn nghiêm trọng hơn đánh trận thua.
Thế là hắn vội vàng nói: "Bản thiếu không phải đến để kết giao bằng hữu với ngươi, bản thiếu đặc biệt đến để theo đuổi Khuynh Thành và Loạn Mã tiểu thư."
Những ngày này, Cửu U đệ nhất thiếu hết lòng tuân thủ hứa hẹn, áp dụng phương thức theo đuổi nữ nhân bình thường để theo đuổi Diệp Khuynh Thành.
Nhưng Diệp Khuynh Thành không hề bị lay động, biểu hiện kiên trinh không đổi.
Cho dù hắn có sử dụng thủ đoạn gì, hình tượng giàu có, hình tượng lãng mạn, hình tượng tổng tài bá đạo... Chỉ còn thiếu mỗi hình tượng bi tình mà thôi, nhưng tất cả đều vô dụng.
Còn có tiểu tỷ tỷ khả ái Loạn Mã vẫn luôn chắn ở phía trước, làm hắn muốn tới gần một bước cũng không dễ dàng.
Càng không chiếm được lại càng khiến ý chí chiến đấu của hắn sục sôi.
Hắn không tin trên thế giới này có nữ nhân mà Cửu U đệ nhất thiếu hắn không chinh phục được.
Cho nên hắn đuổi tới thế giới linh khí khôi phục không chỉ là muốn theo đuổi Diệp Khuynh Thành, mà còn muốn bắt được Loạn Mã tiểu thư luôn cản trước mặt hắn tới tay.
Cửu U đệ nhất thiếu vừa mới dứt lời, đám người Khô Lâu đại đế, Bá vương Hạng Vũ lập tức chắn trước mặt hắn, đồng thanh nói: "Chúng ta sẽ không để cho ngươi được như ý, Khuynh Thành nữ thần chỉ có thể thuộc về chúng ta!"
Cửu U đệ nhất thiếu cười khẩy: "Chỉ bằng các ngươi? Một đám kiến hôi không biết tự lượng sức mình! Nếu không phải ta và Lâm huynh đệ đã thương lượng xong, các ngươi sớm đã bị ta một chưởng vỗ chết rồi!"
Đám người Khô Lâu đại đế, Bá vương Hạng Vũ trợn mắt nhìn.
"Tùy các ngươi, đừng làm loạn cho ta!" Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ nói.
Tà Quân và Cửu U đệ nhất thiếu gật đầu một cái, về phần có nghe vào hay không thì không biết được.
Hai kẻ này đều là loại người vô pháp vô thiên, nếu như không làm ra chút động tĩnh nào thì có lỗi với danh xưng của bọn họ rồi.
Lâm Bắc Phàm cũng lười quản, loạn hơn nữa thì có thể loạn hơn thế giới của hắn không?
Hình chiếu hỗn độn thần ma đều có mấy cái!
Cho nên hắn lười quản, không gây chuyện lớn là được.