Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Sau đây các ngươi định làm thế nào?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Sau đây tất nhiên là tiếp tục tìm tới lão lừa trọc kia tính sổ rồi!" Tà Quân nghiến răng nghiến lợi.
Tà Quân vốn chính là người có thù tất báo, lần này chịu thiệt lớn như vậy, sao có thể không đòi lại?
Cho nên thù này bọn họ đã nhớ kỹ, chắc chắn sẽ báo.
"Không đánh nổ hình chiếu của hắn ta thề không bỏ qua!" Cửu U đệ nhất thiếu lớn tiếng nói.
Hắn biết rõ chuyện Lâm Bắc Phàm trước mắt này đồng thời đối phó với ba hình chiếu Thánh Nhân, cuối cùng Thánh nhân bị đánh lùi liên tiếp, vô cùng dũng mãnh.
Nếu như bọn họ không đánh lại một hình chiếu Thánh Nhân thì chẳng phải chứng tỏ bọn họ kém hơn Lâm Bắc Phàm rồi sao?
Tuy tình huống thực sự đúng là như thế, nhưng bọn họ kiêu ngạo điên cuồng, tuyệt đối không thừa nhận điểm này!
Cho nên nhất định phải đánh nổ hình chiếu Thánh Nhân một lần!
"Vậy ở đây ta chúc hai vị thành công trước!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Ngày hôm sau, sau khi thương thế tốt lên, bọn hoh lại tìm tới Tây Thiên linh sơn đánh, lại lần nữa phá tung đạo tràng Linh sơn.
Tiếp Dẫn thánh nhân giận dữ, xuất thủ trấn áp bọn họ.
Thế là đại chiến thần ma lại lần nữa nổ ra.
Tà Quân và Cửu U đệ nhất thiếu thần giao cách cảm, liên thủ đối chiến với Tiếp Dẫn thánh nhân, đánh tới thiên băng địa liệt nhật nguyệt vô quang, khung cảnh vô cùng bi tráng, trong phạm vi ngàn vạn dặm xung quanh không còn sinh linh nào sống sót.
Nhưng mà cuối cùng bọn họ vẫn không phải là đối thủ của Thánh Nhân, đánh tới cuối cùng lại thương tích đầy mình.
Sau khi hình chiếu sắp bị đánh tan, bọn họ lại rút về chỗ Lâm Bắc Phàm.
Tiếp Dẫn thánh nhân chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, hai tên cuồng chiến đấu vẫn như trước.
Tuy lần nào cũng bị đánh cho đầy mình thương tích trở về, nhưng bọn họ càng bị áp chế thì lại càng bùng nổ mạnh, hoàn toàn không thèm để ý.
Nhưng nỗi giận dữ trong lòng Tiếp Dẫn thánh nhân càng ngày càng sâu, mỗi lần đều chọn Linh sơn của hắn để đánh, thật sự cho rằng tính tình Thánh Nhân hắn tốt hay sao?
Bây giờ những Thánh Nhân khác đều đang chờ hắn bị bẽ mặt, thật sự là khồn chấp nhận nổi!
Thế là Tiếp Dẫn thánh nhân chuẩn bị đánh thật một lần.
Kết quả không biết hai người kia có phải đã sớm lấy được tin tức rồi hay không mà không hề tới đánh Linh sơn, chuyển hướng tấn công Ngọc Hư cung của Nguyên Thủy thiên tôn.
Tà Quân kêu gào bên ngoài Ngọc Hư cung, đủ loại ngôn từ khiêu khích đều phun hút ra.
"Nguyên Thủy lão nhi, ngươi cút ra đây cho ta!"
"Tất cả mọi người đều nói ngươi hèn hạ vô sỉ hạ lưu, nhưng ta thấy ngươi căn bản chính là một con rùa đen rút đầu!"
"Trong số tất cả các Thánh Nhân, ngươi là người nhỏ mọn nhất!"
"Bàn về độ vô sỉ, dưới Tiếp Dẫn chính là ngươi!"
...
Cửu U đệ nhất thiếu ở bên cạnh cười hết sức vui vẻ.
Bàn về khả năng mắng chửi, hắn phục nhất là Tà Quân!
Bên trong Ngọc Hư cung, Nguyên Thủy thiên tôn giận dữ: "Không chấp nhận nổi!"
Trước đó hắn còn đang xem kịch vui của Tiếp Dẫn thánh nhân, còn lãnh đạm đâm chọc vài câu, kết quả bây giờ bị người khác tìm tới.
Lại còn nhất định muốn làm hắn mất mặt, suýt chút nữa làm hắn tức nổ phổi.
Nếu hắn không thu thập hai người này thì mặt mũi Nguyên Thủy thiên tôn hắn để ở đâu?
"Nhóc con miệng còn hôi sữa, không biết tự lượng sức khiêu khích bản tọa, đợi bản tọa thu thập các ngươi!" Nguyên Thủy thiên tôn trực tiếp xuất thủ.
Tà Quân và Cửu U đệ nhất thiếu nhanh chóng phản kích, đại chiến nổ ra.
Sau khi đánh một ngày, hai người lại lần nữa thê thảm cùng trở về.
Ngày hôm sau lại sinh long hoạt hổ tìm tới cửa, như thế liên tục mấy ngày.
Nguyên Thủy thiên tôn tức muốn nổ tung, hai tên này đúng là hỗn đản, coi Thánh Nhân hắn dễ bắt nạt có phải không?
Chuẩn bị thi triển một chút thủ đoạn cấm kỵ ỷ lớn hiếp nhỏ, chụp chết hai con ruồi đáng ghét này, kết quả hai người kia đều không tìm tới, quay đầu tới đánh Đấu Suất cung của Lão Tử.
Lão Tử vô vi, đóng kín cửa, dựng lên trận pháp phòng hộ, mặc kệ bọn họ.
Kết quả Tà Quân thi triển đại pháp miệng tiện, lời gì khó nghe đều mắng ra hết, mắng liền ba ngày ba đêm, mắng Lão Tử từ trong ra ngoài một lượt, không có câu nào lặp lại.
Có rộng lượng thế nào cũng sẽ bị tức giận phát bệnh, Lão Tử không thể xem như không nghe thấy.
Hắn là đại sư huynh của Huyền môn, tương đương với gương mặt đại diện, nếu như không làm gì thì chính là mất mặt.
Thế là hắn liền xuất thủ trấn áp 2 người.
Đại sư huynh Huyền môn không hổ là đại sư huynh Huyền môn, đạo hạnh cao thâm, Tà Quân và Cửu U đệ nhất thiếu mới kiên trì chưa được nửa ngày đã phải rút lui, sau đó ngày hôm sau tiếp tục tìm tới cửa.
Sau khi đánh Lão Tử xong, bọn hob lại tìm tới Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ thực ra là đồng bọn với Lâm Bắc Phàm, cả hai đã vụng trộm cấu kết. Hơn nữa nhìn các Thánh Nhân khác khó chịu, nhìn bộ dáng các Thánh nhân bị hai tiểu bối chọc cho nổi trận lôi đình nhưng lại không có chỗ phát tiết, nên đặc biệt thuận mắt bọn họ.
Khi bọn họ tìm tới cửa chỉ tùy tiện chơi đùa, còn chỉ điểm một hai.
Hai vị đại thiếu tuy đều cuồng vọng, nhưng cũng biết rõ có qua có lại, về sau không tìm tới Bích Du cung nữa.
Lại đánh đạo tràng của các Thánh Nhân khác một vòng.
Có thể nói là ngoại trừ Nữ Oa nương nương và Bình Tâm nương nương, tất cả Thánh Nhân đều đã bị bọn họ đánh qua, trong đó Tây Thiên linh sơn là bị đánh nhiều nhất, Ngọc Hư cung của Nguyên Thủy thiên tôn xếp thứ hai, sau đó mới đến Đấu Suất cung.
Đánh xong liền chạy, vô cùng kích thích!
Sau đó 3 vị Thánh Nhân chung quy vẫn không nhịn được, đều tìm tới cửa.
"Ba vị Thánh Nhân không biết tới đây là có chuyện gì?" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Có chuyện gì cứ phân phó một tiếng là được rồi, không cần đích thân tới!"
Sắc mặt ba vị Thánh Nhân đều vô cùng khó coi, nói thật dễ nghe, nhưng không vào chuyện chính!
Nếu không phải có hắn bao che, ngáng đường bọn họ, lẽ nào bọn họ lại không thu thập được hai tên khốn nạn kia?
Nguyên Thủy thiên tôn đi thẳng vào vấn đề: "Giao hai tên vương bát đản kia đây!"
Lâm Bắc Phàm ra vẻ không hiểu: "Nguyên Thủy thánh nhân đang nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu?"
Giọng điệu Lão Tử âm u, kèm theo một chút nộ khí: "Không giao bọn họ ra cũng được, để bọn họ cút ra khỏi thế giới linh khí khôi phục, đừng có làm nhiễu loạn trị an thế giới!"
"Thí chủ, hi vọng ngươi cho chút thể diện, a di đà phật!" Tiếp Dẫn thánh nhân nói.
Ba vị Thánh Nhân vây quanh Lâm Bắc Phàm, khí thế hội tụ, nhất định muốn hắn xử lý rõ ràng.
Lâm Bắc Phàm thở dài: "Ba vị Thánh Nhân, thật sự muốn ép ta sao?"
"Lâm Bắc Phàm, ngươi cùng lắm chỉ là một con giun dế nho nhỏ mà thôi, thật sự cho rằng chúng ta không dám ra tay với ngươi sao? Nếu ngươi không cho bản tọa một công đạo, bản tọa sẽ dùnh chân thân tiến tới trấn áp ngươi!" Nguyên Thủy thiên tôn cả giận nói.
"Các ngươi là Thánh Nhân cao cao tại thượng, mắt nhìn cả vạn giới, siêu phàm tiêu dao tự tại, còn có chuyện gì mà không dám?" Lâm Bắc Phàm lại thở dài, gằn từng chữ nói: "Nhưng ta dám khẳng định, nếu ngươi xuất thủ thì sẽ không được bất cứ lợi ích gì! Hơn nữa ngươi cùng với Ngọc Hư cung của ngươi, từ nay về sau sẽ gà chó không yên!"
Đúng lúc này nguyên thần của Lâm Bắc Phàm mở mắt.