Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Sau đó thì sao?" Diệp Thiên Đế thuận miệng hỏi một câu.
"Còn có thể thế nào nữa, dù đối phương là đế binh cũng chẳng ngăn được ta." Đạo sĩ bất lương cười ha ha: "Nể mặt tuổi hắn đã cao lại còn là một thủ mộ nên ta để cho hắn một đường sống. Nhưng ta dọn hết mộ phần hắn bảo vệ đi! Ngươi xem, đây chính thu hoạch của ta..."
Đạo sĩ bất lương nhẹ nhàng vung tay lên, một mộ viên lập tức xuất hiện.
Bên trên có rất nhiều bia mộ, ghi lại tục danh các cường giả được chôn cất trong mộ viên.
Diệp Thiên Đế dùng thần thức quét qua, sau đó lập tức lắc đầu, cười nói: "Đào bọn họ lêm làm gì, cũng chẳng có tác dụng gì với ngươi, chết rồi còn không được yên ổn!"
Đừng nhìn tên thần ma kia bốc phét mộ viên này rất lợi hại, thật ra những người ở đây hầu hết mới chỉ đạt đến cảnh giới Thiên Nhân, mạnh nhất cũng chỉ đạt tới chí tôn, đối với thần ma chân chính như bọn họ mà nói thì không đáng nhắc đến.
"Chỉ đơn thuần là thuận tay, làm theo thói quen thôi!" Đạo sĩ bất lương cười hắc hắc.
"Hắn thì sao, ngươi định xử lý như thế nào?"
"Hắn đúng lúc được đào lên khỏi mộ địa, thực sự quá có duyên với ta, cho nên ta định để hắn giúp ta quản lý bộ sưu tập, nhưng hắn còn cần thêm một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn phục sinh, ta chôn hắn xuống trước!"
Đạo sĩ bất lương lại chôn thanh niên về chỗ cũ, sau đó thu cả mộ viên vào trong một thế giới tàn phá.
Thế giới tàn phá kia chính là nơi đạo sĩ bất lương dùng để đựng bộ sưu tập của hắn.
...
Không lâu sau, thanh niên kia tỉnh lại, bò ra từ trong mộ phần.
"Đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở chỗ này?" Thanh niên lẩm bẩm, nhìn mộ phần mênh mông trước mắt, vẻ mặt hoang mang.
Bỗng nhiên hắn bị chữ trên bia mộ của một mộ phần bên cạnh thu hút.
Khi đọc hết bia mộ, vẻ mặt hắn đại biến, kinh hô: "Võ thần phương đông Chiến Vô Cực chi mộ, đây... Đây là thật sao? Đây là vị nhân vật truyền kỳ Chiến Vô Cực năm đó tung hoành tam giới lục đạo, quát tháo phong vân sao? Chẳng lẽ... Thần cũng khó thoát khỏi cái chết?"
Một thần mộ cao lớn khác bên cạnh lại lần nữa làm hắn rung động.
"Chiến thần phương tây Caesar chi mộ, Caesar? Chẳng lẽ là vị tây phương chủ thần người khoác hoàng kim chiến giáp, trong tay cầm hoàng kim thánh kiếm kia?"
Dường như hắn nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn xung quanh, từng ngôi mộ thần ma cao lớn đứng sừng sững.
Tu tiên giả phương đông Mẫu Đơn tiên tử chi mộ!
Nữ thần trí tuệ phương tây Athena chi mộ!
Võ tiên phương đông Lý Trường Phong chi mộ!
Tu ma giả phương đông Ngạo Thương Thiên chi mộ!
...
Từng mộ bia thần ma, nhìn thấy mà giật mình.
"Thế giới này là thế nào? Chẳng lẽ... Thần linh xưa kia đều đã chết đi, đều... Đều mai táng ở nơi này?" Thần sắc thanh niên kịch biến, trên mặt lộ ra thần sắc khó mà tin nổi.
Lại nhìn quần áo của bản thân, cùng với nơi vừa mới bò lên, lập tức như rơi vào hầm băng.
"Ta... Ta bò ra từ trong mộ..."
"Ta là Thần Nam, ta chết đi, rồi sống lại..."
Hai mắt hắn vô thần, ngơ ngác sững sờ, linh hồn như bị rút ra khỏi thân thể, vô lực ngã xuống đất.
Qua thật lâu, trong cặp mắt trống rỗng của thanh niên mới dần có một tia sinh khí, hắn vuốt mộ bia, cảm thán nói: "Mộ bia làm bằng kim cương nham cứng rắn nhất cũng đã bị khắc lên tang thương năm tháng rõ ràng, rốt cuộc đã qua bao nhiêu vạn năm? Thương hải tang điền, thời gian vạn năm đằng đẵng trôi qua..."
Giờ khắc này, trong lòng hắn suy nghĩ rất nhiều, nhất là nhớ tới người trong lòng.
Thương hải tang điền, nhân sinh chìm nổi!
Nhìn mộ bia nhiều như rừng kia, trong lòng hắn lại lần nữa thấy nghi hoặc.
Rốt cuộc một vạn năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao thần ma được coi là vĩnh sinh bất diệt lại chết?
Tại sao thần linh ở Tiên Huyễn đại lục và ma huyễn đại lục lại được mai táng cùng nhau?
Tại sao ta lại được an táng ở chỗ này?
...
"Thần chết, ma diệt, ta vẫn sống... Lão thiên ngươi tại sao lại để ta bò ra khỏi mộ phần? Rồi ta sẽ đi về đâu?" Thần Nam lắc đầu, lẻ loi thở dài, tràn đầy tịch liêu.
Đúng lúc này, trước mặt hắn xuất hiện một tên đạo sĩ tai to mặt lớn.
"Oa!" Thần Nam giật nảy mình, ngã ngồi xuống đất.
Đạo sĩ bất lương có chút vui vẻ, hỏi: "Ngươi đã tỉnh rồi?"
"Rồi......" Thần Nam mơ hồ gật đầu một cái, trong đầu như một đống bột nhão, không biết người trước mắt này là ai, cũng không biết hắn có biết được chuyện mình mới bò ra từ trong mộ phần không...
"Tỉnh rồi thì đi làm việc cho ta!" Đạo sĩ bất lương quăng ra một cái cái cuốc.
Thần Nam nhận lấy cái cuốc, yếu ớt hỏi: "Làm... Cái gì?"
"Ngươi bây giờ vừa mới sống lại, thực lực quá kém, không làm được nhiều chuyện!" Đạo sĩ bất lương ngẫm nghĩ, nói: "Như vậy đi, ngươi trước hết giúp ta lôi thi hài trong mộ viên ra, sau đó phân loại ra, sau khi làm xong thì quát to lên trời một tiếng, ta sẽ tới nghiệm thu!"
Thần Nam ngơ ngác: "Ngươi ngươi... Bảo ta lôi bọn họ... ra?"
"Đúng, ngươi có vấn đề gì?"
"Bọn họ đều là thần ma, hơn nữa đã mai táng nhiều năm như vậy, ngươi bảo ta lôi bọn họ ra? Chuyện này không tốt lắm đâu..."
"Thần ma rắm chó!" Đạo sĩ bất lương lộ ra ánh mắt cao ngạo: "Chỉ bằng bọn họ mà cũng xứng xưng là thần ma? Tiểu tử, kiến thức của ngươi quá hạn hẹp, giống như ta đây mới thật sự là thần ma!"
...
Sau đó đạo sĩ bất lương tách ra một tia khí tức thần ma.
Dù chỉ là một tia khí tức thần ma nhưng cũng đã có thể đè sập không gian, thậm chí hủy diệt thế giới.
Dưới uy thế khổng lồ này, sắc mặt Thần Nam tái nhợt, run lẩy bẩy.
Trong lòng điên cuồng hò hét: Rốt cuộc hắn là ai? Vì sao lại mạnh như vậy?
Hắn thuộc Thần gia tới từ Thiên giới, đã thấy qua rất nhiều cường giả, thế nhưng khí thế của tất cả những người này cộng lại cũng không thể sánh bằng đạo sĩ thần bí trước mắt này!
Hắn, quá kinh khủng!
Hắn, rốt cuộc là ai?
Vì sao ta không biết?
Chẳng lẽ hắn là cường giả quật khởi trong một vạn năm qua?
"Hiện tại mau đi làm việc cho ta, lúc nào làm xong mới có cơm ăn!" Đạo sĩ bất lương nói.
"Vâng vâng... Đại nhân!" Thần Nam vội vàng gật đầu.
Mặc kệ người trước mắt là ai, điều quan trọng nhất bây giờ là hắn phải sống tiếp, sống sót dưới tay vị cường giả lạ mặt này.
Với cả về sau hẵng suy nghĩ thêm!
"Biết rõ là được rồi!" Thấy thanh niên thức thời như vậy, đạo sĩ bất lương hài lòng gật đầu một cái.
Đang chuẩn bị rời đi, bỗng hắn quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, ngươi tên là gì?"
"Ta tên Nam Thần, đại nhân!" Thần Nam ra vẻ cung kính.
Tình huống bây giờ không rõ ràng, hắn quyết định không để lộ ra tên thật và thân phận của bản thân.
"Nam Thần? Vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Nam!"