Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiếp đó, Thần Nam chuyên môn sắp xếp vật sưu tập cho đạo sĩ bất lương.
Những vật sưu tập này không phải thi hài thì là đồ bồi táng, không biết được đạo sĩ đào ra từ nơi nào, có cái hắn quen, nhưng phần lớn đều là thần ma hắn không biết, tỏa ra khí tức cường đại, muốn tới gần cũng vô cùng khó khăn.
Hắn có dùng hết toàn lực cũng không thể để lại một chút dấu vết nào bên trên thi hài yếu nhất trong số đó.
Thi hài có tới hơn ngàn vạn, chất đầy một thế giới.
Những thi hài này đều có giá trị liên thành, thế mà lại bị vị đạo sĩ kia tùy ý bày ra, có thể thấy đạo sĩ sâu không lường được cỡ nào.
Hắn giữ thái độ công việc nói ít làm nhiều, nghiêm túc cẩn thận thu dọn, ngày nối ngày.
Trong quá trình thu thập thi hài, Thần Nam phát hiện giữa thiên địa có linh khí nồng nặc, thậm chí còn có khí thể thần bí có thể giúp hắn tăng tốc độ tu luyện, còn có thi hài tỏa ra khí tức huyền diệu cũng giúp hắn được lợi không nhỏ.
Thế là hắn vừa làm việc vừa yên lặng tu luyện.
Đạo sĩ hình như cũng phát hiện ra, nhưng hắn không hề để ý, ngược lại còn đưa cho Thần Nam một công pháp huyền diệu, giup hắn tăng tốc độ hấp thu.
Theo lời đạo sĩ thì là, ngươi mạnh lên mới có thể giúp ta thu dọn vật sưu tập tốt hơn.
Thế là Thần Nam bắt đầu tu luyện, tiến độ nhanh vô cùng.
Cứ thế ba tháng trôi qua.
Ba tháng này là ba tháng hắn đột phá mạnh.
Hắn không rõ bây giờ bản thân mình mạnh bao nhiêu, nhưng nếu đối đầu với bản thân lúc trước, miểu sát không thành vấn đề.
Tốc độ tiến bộ như thế này là thứ quá khứ hắn không dám tưởng tượng đến.
Nếu phụ thân và nàng nhìn thấy hắn bây giờ chắc hẳn sẽ rất kiêu ngạo.
Đáng tiếc tất cả đều đã qua...
Mọi thứ đều không thể quay lại...
Hắn thường ngồi trước mộ viên nhớ lại quá khứ, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắng chát.
Bằng hữu thân nhân đã sớm thành u hồn trở về u minh, hồng nhan tri kỷ cũng đã về với đất mẹ, bây giờ chỉ còn lại một mình hắn cô đơn sống trên cõi đời này, hắn cảm thấy không muốn sống nữa.
Nhìn thi hài bên cạnh, lẩm bẩm: "Ta vốn là người chết, nhất định phải làm bạn với người chết!"
Đúng lúc này, đạo sĩ xuất hiện, là một hình chiếu.
"Đại nhân!" Thần Nam cung kính nói.
Đạo sĩ hồng quang đầy mặt nói: "Mấy ngày này ngươi làm rất tốt, ta rất hài lòng!"
"Tạ ơn đại nhân khích lệ!" Thần Nam nói.
"Thấy ngươi nghe lời như vậy, lão đạo ta đây sẽ mang ngươi ra ngoài xem chút việc đời." Đạo sĩ căn dặn: "Đợi lát nữa mọi người đều là đại nhân vật, sử dụng trí thông minh của ngươi cho tốt! Làm tốt có trọng thưởng, làm không tốt lão đạo đánh chết ngươi!"
Ra ngoài xem việc đời?
Thần Nam ngơ ngác, vội vàng nói: "Vâng, đại nhân!"
Thần Nam lập tức vào nhà loại bỏ thi khí trên người, đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới ra ngoài.
Đạo sĩ gật đầu một cái, sau đó dẫn hắn rời khỏi thế giới.
Chỉ thấy đấu chuyển tinh di, Thần Nam đã xuất hiện bên trên một đỉnh núi tiên khí mờ ảo.
Nơi này trời quang mây tạnh, linh khí nồng đậm, dưới đất trồng đủ loại tiên thảo kỳ hoa, linh tuyền chảy dọc, giống như tiên sơn.
Đây chính là bên ngoài thế giới sao?
Trong lòng hắn có chút kích động, vậy có phải là thế giới cũ của hắn không?
"Đợi lát nữa ngươi thông minh nhanh nhẹn lên cho ta một chút, không thể lạnh nhạt khách quý của ta, đã biết chưa?" Đạo sĩ lại dặn dò một câu.
"Biết rõ, đại nhân!" Thần Nam gật đầu, nhìn trên bàn đá có một hộp lá trà, ấm trà cùng với chén trà, cách đó không xa có một dòng suối, lập tức đi lấy nước suối lên đun sôi.
Đạo sĩ thấy vậy bèn hài lòng gật đầu một cái.
Chỉ chốc lát sau, mấy hảo bằng hữu của đạo sĩ đã đến.
Đến đầu tiên là Diệp Thiên Đế, trên mặt mang theo ý cười: "Vừa nghe nói tên đạo sĩ hẹp hòi Đoạn Đức nhà ngươi muốn mời trà, ta liền lập tức chạy đến! Dù sao muốn lấy được thứ gì từ trên người ngươi cũng không dễ dàng!"
"Nói thật đúng, ta cũng đến vì nguyên nhân này!" Viêm đế bước tới, nháy mắt ra hiệu: "Đạo sĩ bất lương, sao ngươi lại trốn tới chỗ này? Không về địa phủ của ngươi à?"
"Nếu có thể về thì đã sớm về rồi, chỉ sợ vừa về đã bị vị kia trong địa phủ đánh đến phọt cứt!" Diệp Thiên Đế châm chọc.
Lâm Bắc Phàm cũng xuất hiện: "Không nên nói như vậy, đạo sĩ không ăn ngũ cốc, đánh không phọt cứt được, tiên thi thì có thể!"
Đạo sĩ bất lương thở phì phò, mắng: "Ta có ý tốt mời các ngươi tới uống trà, các ngươi lại trào phúng ta như vậy, thật sự quá không ra gì, táng tận thiên lương!"
Thần Nam bên cạnh nghe mà hãi hùng khiếp vía, mấy vị đại lão này sẽ không vừa gặp mặt đã đánh chứ?
Nếu hắn bị miểu sát thì làm sao bây giờ?
Kết quả nằm ngoài dự liệu của hắn... .
Mấy người không hề đánh nhau, chỉ châm chọc nhau vài câu sau đó vui vẻ ngồi vào bàn, giục đạo sĩ bất lương nhanh chóng châm trà.
"Các ngươi mắng ta mà còn kêu ta châm trà cho các ngươi? Nằm mơ đi!" Đạo sĩ bất lương vung tay không làm.
Thần Nam khá thông minh, đạo sĩ có thể không châm trà, nhưng hắn thì không thể không làm.
Thế là hắn lập tức châm trà cho tất cả mọi người.
Một bên châm trà, một bên vểnh tai nghe bọn họ đàm luận cái gì.
Kết quả bọn họ nói toàn những thứ khiến hắn hoang mang, như "Linh khí khôi phục" "Thánh Nhân" "Thần ma" gì đó.
Hắn phát hiện trong số 4 người này, mọi người đều tôn một người trẻ tuổi thoạt nhìn vô hại nhất, hòa khí nhất, dường như hắn có một danh xưng là "Cộng chủ" .
Tiếp đó Diệp Thiên Đế chú ý tới Thần Nam bên cạnh, cười nói: "Hắn sống lại?"
"Không sai, hắn đã sống lại, bây giờ trở thành nhân viên quản lý kho hàng của ta, làm việc không tệ!" Đạo sĩ bất lương nói.
"Ồ?" Lâm Bắc Phàm và Viêm đế đều nhìn sang.
Đồng thời bị 4 vị đại lão sâu không lường được dò xét, ánh mắt kia giống như có lực xuyên thấu cường đại, Thần Nam cảm thấy bản thân từ trong ra ngoài đều bị nhìn hết một lượt, sắc mặt lập tức tái nhợt, người run lẩy bẩy.
"Các ngươi đừng có nhìn người ta như vậy, hắn bây giờ chỉ là một người bình thường thôi!" Đạo sĩ bất lương cười mắng.
Không cần nói tới người bình thường, ngay cả chí tôn bị nhiều thần ma như vậy nhìn chằm chằm cũng sẽ phát run.
"Tướng chết rồi chuyển sinh, trên thân hội tụ ngàn vạn ý chí, thanh niên này có chút bất phàm!" Viêm đế nói.
"Không chỉ như vậy, chết đi sống lại, căn cốt tương đương như được kiến tạo lại một lần, nếu cho hắn công pháp thích hợp, thời gian lâu dần nhất định có thể trở thành thiên kiêu đỉnh cấp!" Diệp Thiên Đế nói.
"Cút cút cút! Gì mà bất phàm, gì mà thiên kiêu đỉnh cấp, hắn chỉ là một kẻ giữ mộ, chuyên môn quản lý thương khố thay ta, các ngươi đừng hòng đào hắn đi!" Đạo sĩ bất lương nói.
"Quả thực hắn vẫn nên thành thật làm một kẻ giữ mộ thì hơn, chí ít không bệnh không tai, không cần gánh vác l trách nhiệm lớn như vậy, nếu không thiên ý phản đối, rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu!" Lâm Bắc Phàm nói.
Sắc mặt Thần Nam đại biến.