Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Trên thực tế, trong ba tháng này ngoại trừ làm việc tu luyện thì hắn còn suy ngẫm xem tại sao mình có thể sống sót.
Vì sao nhiều thần ma cường đại không sống được như vậy, nhưng hắn lại có thể.
Vì sao một nhân vật nho nhỏ như hắn lại bị chôn trong mộ viên của thần ma.
Có phải trên người hắn ẩn giấu bí mật gì hay không?
Trong một vạn năm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
...
Trên người hắn có rất rất nhiều bí ẩn.
Nghĩ không rõ cũng nói không ra, hắn cảm thấy phía sau có một bàn tay vô hình đang chi phối tất cả.
Thế là hắn không lo giữ lễ tiết gì nữa, mở miệng hỏi: "Đại nhân, có phải người biết được điều gì không, xin hãy nói cho ta biết!"
Ba vị khác thần ma cũng ghé mắt nhìn qua.
Trong lòng Viêm đế ngứa ngáy khó nhịn: "Lâm huynh, rốt cuộc ngươi biết được chuyện gì, mau nói đi!"
Diệp Thiên Đế nói: "Chẳng lẽ trong đó... Có bí ẩn gì?"
...
"Kỳ thực chuyện ta biết cũng không nhiều!" Lâm Bắc Phàm cười ha ha, hỏi ra vấn đề thứ nhất: "Có phải ngươi bò ra từ trong một mộ viên thần ma không? Chính là bên trong mộ chôn cất nhiều nhân vật cực kỳ cường đại!"
"Làm sao ngươi biết?" Thần Nam chấn kinh, sau đó nhìn về phía đạo sĩ bất lương, đạo sĩ bất lương nhìn về phía Diệp Thiên Đế.
"Đừng có nhìn ta, ta không nói cho Lâm huynh!" Diệp Thiên Đế giơ tay.
"Ta cũng không!" Đạo sĩ bất lương nói.
Sau đó, ba người cùng nhau nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm hỏi vấn đề thứ hai: "Có phải đã trôi qua hơn một vạn năm rồi không?"
Thần Nam bị dọa đến mức khẽ lùi lại, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, thất thanh nói: "Ngươi... Làm sao ngươi biết?"
Sau đó lại nhìn về phía đạo sĩ bất lương, đạo sĩ bất lương tiếp tục nhìn về phía Diệp Thiên Đế.
"Đừng nhìn ta, ta chưa từng nói mấy chuyện râu ria này cho Lâm huynh biết." Diệp Thiên Đế nói.
"Ta cũng không nói!" Đạo sĩ bất lương nói.
Sau đó, ba người lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
Lâm Bắc Phàm hỏi ra vấn đề thứ ba: "Ngươi đến từ Thần gia, có đúng không?"
Thần Nam xụi lơ trên mặt đất, bộ dáng giống như gặp phải quỷ. Hắn vẫn luôn giấu kín thân phận, thế mà lại bị người ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu, đây chính là chuyện ngay cả vị đạo sĩ kia cũng không biết.
Tuy đạo sĩ bất lương và Diệp Thiên Đế không biết chuyện này có phải thật hay không, nhưng nhìn phản ứng này của thanh niên thì đã chắc tám chín phần mười.
Viêm đế nôn nóng: "Các ngươi có thể đừng ra vẻ bí hiểm nữa được không, nói mọi chuyện cho rõ ràng đi?"
Lâm Bắc Phàm cười ha ha, vô cùng không có tiết tháo nói: "Nói rõ ràng rất không thú vị, dù sao mọi người cũng là thần ma, thời gian còn nhiều, từ từ chơi cũng được, dù sao cũng có một ngày mọi chuyện sẽ được phơi bày."
Ba vị thần ma căm thù tên này đến tận xương tuỷ.
Tên đáng chết Lâm Bắc Phàm này, mỗi lần nói chuyện chỉ nói một nửa giữ lại một nửa, giày vò tất cả đến mức tò mò không yên, quá xấu xa.
"Mặc kệ hắn, tên vô lương tâm xấu xa! Ta không tin sau khi trở về thế giới nguyên bản của hắn vẫn không biết được tình huống chân chính." Đạo sĩ bất lương tức giận, sau đó thi triển thần thông định vị thế giới nguyên bản của Thần Nam.
Nhưng lại phát hiện không thể định vị được, thế giới bị che giấu.
"Tại sao có thể như vậy?" Đạo sĩ bất lương chấn kinh, nói tình huống này ra.
"Thế này là bởi vì Thiên Đạo ở thế giới kia không cho phép, nó đã ẩn nấp rồi, khiến cho các ngươi không tìm thấy!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Đang yên đang lành tại sao phải ẩn nấp?"
"Bởi vì nó sợ xảy ra biến số, gây ra phiền toái không cần thiết! Mà ngươi, một cao thủ thần ma chính là một phiền toái cực lớn! Sự xuất hiện của ngươi làm cho nó cảm thấy nguy hiểm, vậy nên nhất định phải nấp đi!"
"Ta có gì mà phiền toái, chỉ đào mấy mộ phần mà thôi!" Đạo sĩ bất lương cảm thấy bản thân rất vô tội.
Lâm Bắc Phàm nói: "Thiên Đạo ở thế giới của Thần Nam bây giờ đã biến dị, không còn công bằng công chính nữa, nó đã trở nên tà ác, để khống chế tất cả, hắn phong bế thế giới của chính mình, không cho sinh linh bên trong đi ra cũng không cho sinh linh bên ngoài tiến vào. Nhưng đạo sĩ bất lương là một vị thần ma, hắn không quản được, cho nên chỉ có thể chọn cách ẩn nấp."
"Hóa ra là như vậy!" Diệp Thiên Đế gật đầu.
"Thiên Đạo... Còn có thể trở nên tà ác?" Viêm đế hỏi.
"Có gì mà không thể? Vạn sự vạn vật có thể trở nên lương thiện cũng có thể trở nên tà ác, Thiên Đạo ở thế giới nguyên bản của hắn chính là một trong số đó!"
Ba vị thần ma khác đều nhìn về phía Thần Nam.
Tình huống của hắn có khả năng liên quan tới Thiên Đạo biến dị!
Nếu không thì căn bản không cần tốn công tốn sức hội tụ ngàn vạn sinh linh lên cơ thể hắn, chết xong sống lại!
Tình huống như vậy thoạt nhìn giống như bị Thiên Đạo đối phó!
Nghe đám người nói chuyện, Thần Nam vẫn luôn chìm trong hoang mang.
Thiên Đạo ẩn nấp?
Nó trở nên tà ác?
Tình huống của mình có thể có liên quan tới Thiên Đạo hay không?
Việc ta sống lại chẳng lẽ là do người khác bố trí?
Hắn cũng nghĩ đến điểm mấu chốt này!
Lâm Bắc Phàm nói với Thần Nam: "Tiểu tử, nếu như ngươi không muốn có tiếc nuối thì phải nhanh chóng mạnh lên, phụ thân, người yêu, bằng hữu của ngươi đều đang đợi ngươi!"
Thần Nam rùng mình một cái, kích động chạy qua, trong cặp mắt tịch mịch tràn đầy mong đợi, nói: "Đại nhân, có phải ngươi biết được chuyện gì không? Xin ngươi mau nói cho ta biết, tại hạ vô cùng cảm kích!"
"Chờ ngươi mạnh lên lại nói, ngươi bây giờ đi về chỉ có thể chịu chết!" Lâm Bắc Phàm đứng lên nói: "Thật ra, ngươi có thể thoát ra khỏi thế giới kia đã là cơ duyên cực lớn rồi, bởi vì Thiên Đạo không còn khống chế được ngươi nữa!"
"Đại nhân, ta cần phải mạnh đến cỡ nào?" Thần Nam ngẩng đầu hỏi.
"Ít nhất là chí tôn! Nếu như ngươi trở thành thần ma thì mọi chuyện đều không đáng lo!" Lâm Bắc Phàm cười.
Ánh mắt Thần Nam trở nên kiên định: "Được, chờ ta trở thành chí tôn ta sẽ đến tìm đại nhân!"
Hắn không biết chí tôn mạnh bao nhiêu, cũng không biết thần ma mạnh cỡ nào, nhưng hắn biết mình nhất định phải tỉnh lại, nhất định phải cố gắng, muôn vàn khó khăn đều không thể ngăn cản con đường trở về nhà của hắn.
Phụ thân và nàng, đều đang chờ hắn trở về!
"Thật ra vẫn còn một biện pháp đơn giản!" Lâm Bắc Phàm chỉ vào đạo sĩ bất lương, cười hắc hắc nói: "Vỗ mông ngựa hắn, trên người hắn có rất nhiều rất nhiều đồ tốt, lấy được một ít đồ là đã đủ cho ngươi được lợi ích lớn vô cùng rồi. Nếu như hắn ra tay thì cơ bản không có việc gì khó!"
"Cút cút cút! Ta rất nghèo, đừng hòng lấy được thứ gì từ trên người ta!" Đạo sĩ bất lương phẩy tay, sau đó chỉ vào Lâm Bắc Phàm: "Hắn mới thật sự là đại lão, có chuyện phiền toái gì cứ tìm hắn đi!"
"Đại nhân, ta là nhân viên quản lý kho hàng của ngươi, nên phục vụ đại nhân mới đúng!" Thần Nam nhanh chóng châm trà cho đạo sĩ.
Hắn cách mấy vị đại nhân khác quá xa, vẫn mên hầu hạ vị trước mắt này thì hơn.