Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Cuối cùng qua một hồi điên cuồng oanh tạc, bọn họ vẫn không thể hỏi ra được gì từ miệng hai vị đại thiếu.
Cửu Thiên thế giới đối với những cường giả bậc này như bọn họ mà nói, cùng lắm cũng chỉ là một chỗ dừng chân trong hành trình vạn giới, chỉ biết đại khái, còn chi tiết thì hoàn toàn mù tịt.
Nhưng cuối cùng đám người vẫn nhận được khá nhiều tin tức hữu dụng.
Ví dụ như đó là một thế giới đại thiên đã tấn cấp khoảng trăm vạn năm trước...
Đó là một đại thế giới võ đạo, có khuynh hướng về kiếm đạo...
Thế giới kia có thiên ma, đằng sau có Bát Kỳ đại thần đang nắm giữ thế giới Cửu Thiên...
Thế giới kia vẫn chưa sinh ra thần ma...
Vân vân.
Về phần có cơ duyên gì, hai vị đại thiếu bọn họ đều chướng mắt cho nên không quá lưu ý.
"Hai vị đại thiếu chẳng cho được một chút tin tức hữu dụng nào, ngươi làm cho bọn ta thật khó xử!" Diệp Thiên Đế bất đắc dĩ nói, hai bên tay hắn lần lượt trấn áp Tà Quân và Cửu U đệ nhất thiếu, bọn họ không có chỗ nào để trốn.
"Đúng vậy, tất cả mọi người đều là hảo bằng hữu, cần gì phải lừa gạt nhau? Ngươi xem ta và Diệp huynh đều đàng hoàng nói cặn kẽ cho mọi người, về sau ngươi tốt ta tốt tất cả mọi người đều tốt, các ngươi giấu thông tin thì tất cả mọi người đều chẳng có chỗ tốt nào. Dứt khoát nói thẳng đi, có chỗ tốt gì chúng ta để cho ngươi chọn trước!" Viêm đế tận tình khuyên nhủ.
Những người khác cũng nhao nhao khuyên nhủ.
"Tà Quân, ngươi không cần giấu giếm, thế giới sớm muộn gì cũng sẽ dung hợp với nhau, mọi người đều là người một nhà!"
"Chúng ta còn có thể hại ngươi hay sao?"
"Tà Quân không nói, phải xem Cửu U đệ nhất thiếu ngươi rồi!"
...
Dưới sự cưỡng bách của đám người, vẻ mặt hai vị đại thiếu vô cùng khổ sở.
"Chúng ta thật sự không biết, ta ở lại thế giới kia tổng cộng chưa được một ngày, làm sao có thể biết rõ nhiều chuyện linh tinh như vậy được? Có thể nói ta đều đã nói hết rồi, nếu các ngươi còn không buông ta ra, cẩn thận mạng chó của các ngươi đấy!" Tà Quân uy hiếp.
"Cửu U đệ nhất thiếu ta chưa từng bị uy hiếp như vậy! Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi đã gây chuyện, lại còn là chuyện lớn, nếu còn không buông ta ra nữa, ta sẽ nổi bão!" Cửu U đệ nhất thiếu gầm lên.
Đáng tiếc uy hiếp của bọn họ chẳng có tác dụng gì.
"Ha ha, ngươi động một cái thử xem?"
"Còn sợ ngươi hay sao?"
"Tranh thủ thời gian thành thật khai báo cho ta, nếu không thì ngồi tù mục xương!"
"Ngươi có muốn nếm thử nắm đấm của ta không?"
...
Tất cả mọi người đều là thiên kiêu đỉnh cấp của mỗi một thế giới, đều là người vô pháp vô thiên, sao lại có thể bỏ cuộc chỉ vì một hai câu uy hiếp được?
Bọn họ không những không buông tay, mà còn hoàn trả uy hiếp gấp bội.
Dù sao thì cơ hội có thể uy hiếp hai vị đại thiếu cũng không nhiều, cần biết trân trọng.
"Đáng giận! Hỗn đản! Nếu không phải tên vương bát đản Lâm Bắc Phàm hạ cấm chế cho chúng ta thì sao các ngươi có thể cầm chân được ta?" Tà Quân gầm lên, hắn tung hoành vạn giới đã nhiều năm thế mà lại bị giữ lại ở đây.
"Trên thương thiên, dưới đại địa, vị thần tiên nào tới đây đánh chết đám hỗn đản này cho ta đi!" Cửu U đệ nhất thiếu cũng gào lên.
Đáng tiếc kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Đám người lại thêm một hồi "đánh đập", cuối cùng cũng khiến cho hai vị đại thiếu khuất phục.
"Ta thực sự không biết có cơ duyên gì, nhưng ta có thể tìm một người đến trả lời cho các ngươi, hắn sinh linh bản địa ở thế giới Cửu Thiên, từ hạ tam thiên đánh tới thượng tam thiên, lại đánh tới thiên khuyết, hẳn là quen thuộc hơn so với chúng ta." Tà Quân khổ sở nói.
"Nếu đã biết sao còn không mau đi xử lý?"
"Còn muốn chúng ta giục ngươi chắc?"
...
Đám người lại thêm một hồi uy hiếp và thúc giục.
"Được, ta lập tức đi xử lý!" Tà Quân nghiến răng nghiến lợi, "thù" này hắn nhớ kỹ rồi, ngày sau tất báo.
Thế giới Cửu Thiên.
Đương kim Cửu Kiếp kiếm chủ Sở Ngự Tọa mới vừa phi thăng lên thiên khuyết chưa được bao lâu, bí mật thành lập Thiên Binh các, đang chuẩn bị kiến công lập nghiệp.
Nhưng thế lực bên trong thiên khuyết nhiều vô số, cao thủ cũng nhiều như mây, hắn muốn phát triển cũng không dễ dàng gì.
Nhưng may mắn hắn không có một mình, hắn còn rất nhiều Cửu Kiếp huynh đệ và rất nhiều hồng nhan tri kỷ, tất cả tản ra từng nơi trong thiên khuyết lập nghiệp, mọi người cố gắng vì cùng một mục tiêu.
Một ngày nọ, hắn tâm thần không yên, mí mắt vẫn luôn giật giật, cảm thấy sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Sở Ngự Tọa tin tưởng vào cảm giác của mình, điều này đã giúp hắn tránh khỏi bao lần nguy hiểm.
Nhưng cảm giác hôm nay lại khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Không giống như là có chuyện xấu, cũng không giống như là có chuyện tốt, tóm lại là một loại cảm giác khiến cho người ta không thể tả rõ.
Điều này làm cho Sở Ngự Tọa đặc biệt phiền muộn, không có tâm tình tu luyện.
Đúng lúc này, Cửu Kiếp kiếm bên trong cơ thể hắn không được sự đồng ý của hắn đã bay vụt ra ngoài, tỏa ra quang mang chói mắt.
Sở Ngự Tọa kinh hãi: "Kiếm hồn, có chuyện gì xảy ra?"
"Không biết, ta cảm ứng được một lực kêu gọi mãnh liệt, vô cùng thân thiết, vô cùng quen thuộc, hắn muốn ta mang ngươi tới!" Cửu Kiếp kiếm kêu lên, nó tỏa ra quang mang, hút Sở Ngự Tọa còn chưa kịp phản ứng vào.
Sau đó phá rách không gian, rời khỏi thế giới.
Chưa tới nửa ngày, Cửu Kiếp kiếm đã đi tới thế giới linh khí khôi phục, tới trước mặt Tà Quân, phun Sở Ngự Tọa ra.
Lần đầu tiên tiến hành du lịch thời không, hơn nữa Cửu Kiếp kiếm còn đi theo đường siêu tốc nên Sở Ngự Tọa nhất thời vẫn chưa thích ứng kịp, có chút mơ màng, nhìn ai cũng nhìn ra hai người.
Đám thiên kiêu không kịp chờ đợi vây quanh hắn.
"Đây chính là người bản địa ở thế giới cửu thiên mà Tà Quân nói?"
"Thoạt nhìn rất bình thường, thực lực mới đạt đến đại tôn giả, cũng tạm được!"
"Bất kể hắn có thực lực gì, chỉ cần biết đủ nhiều là được!"
"Nói cũng đúng!"
...
"Các ngươi... Các ngươi là ai? Nơi này là nơi nào?" Sở Ngự Tọa chấn kinh.
Hắn cảm thấy đám người này thật đáng sợ, khí thế mỗi một người đều mạnh hơn hắn mấy chục lần, không thể nhìn ra tu vi của bọn họ, mà người như vậy lại có hơn trăm người!
Bọn họ là người từ đâu tới, căn bản không giống như người thiên khuyết!
Trời ạ, rốt cuộc ta đã tới thế giới thần tiên nào đây?
Viêm đế vỗ vỗ vai Sở Ngự Tọa, nở một nụ cười thân thiết sưởi ấm lòng người: "Tiểu tử, chúng ta có một vài chuyện muốn hỏi ngươi, hi vọng ngươi có thể thành thật trả lời. Nếu như ngươi thành thật khai báo, chúng ta sẽ coi ngươi như bằng hữu! Nếu như ngươi không thành thật..."
"Không thành thật sẽ như thế nào?" Sở Ngự Tọa hỏi một câu.
Viêm đế chỉ vào Tà Quân, mở miệng: "Ngươi có nhìn thấy người kia hay không?"
"Thấy được, thì thế nào?" Sở Ngự Tọa ngơ ngác.
Hắn cảm thấy dường như mình đã gặp qua người kia ở đâu rồi, có chút thân thiết.
Hơn nữa thế mà Cửu Kiếp kiếm lại dừng bên trên hắn, phát ra tiếng kiếm reo kích động.
"Người kia chính là người mang ngươi tới nơi này, chủ nhân của thanh tiên kiếm kia, hiện tại đã trở thành tù binh của chúng ta. Nếu như ngươi không thành thật khai báo, kết cục của ngươi sẽ giống như hắn, thậm chí còn thảm hại hơn!" Viêm đế cười hắc hắc.
"Cực kỳ tàn ác! Gâu!" Hắc Hoàng kêu, lộ ra nguyên một hàm răng trắng, đặc biệt dọa người.
Tà Quân xấu hổ muốn chết!
Cửu U đệ nhất thiếu không còn mặt mũi gặp ai khác!
Sở Ngự Tọa run lẩy bẩy!