Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Sở Ngự Tọa làm thế nào cũng không ngờ đại lão trâu bò sáng tạo ra Cửu Kiếp kiếm lại bị đám người này bắt được, còn tiến hành uy hiếp, cảnh tượng này đã tạo thành đả kích mạnh mẽ đối với thế giới quan của hắn.
Hóa ra cường giả cũng chỉ đến thế, gặp được kẻ mạnh hơn cũng phải quỳ!
Cuối cùng Sở Ngự Tọa "đầu hàng", nói hết những chuyện mình biết về thế giới Cửu Thiên ra.
Nhưng hắn cũng giấu giếm một số, những gì liên quan tới Cửu Kiếp kiếm, huynh đệ bằng hữu, hồng nhan tri kỷ đều giết hết đi, lời ít ý nhiều kể chi tiết tình huống của thế giới Cửu Thiên, trên cơ bản đều là thật.
Hắn khó chịu thế lực nào là sẽ liều mạng thổi phồng thế lực kia, nói hắn có pháp bảo nào, có bảo dược nào, còn có thần công nào...
Dù sao khoác lác cũng không phải nộp thuế, thổi phồng thế nào cũng được!
Trong lòng âm u nghĩ, những thế lực bị đánh ngã, hắn và các huynh đệ mới có ngày bước lên!
Ở đây đều là thiên kiêu, làm sao lại không nhìn ra Sở Ngự Tọa đang giở trò?
Nhìn Diệp Thiên Đế người ta còn có danh xưng Diệp Hắc là biết, lúc trước khi thế giới đầu tiên dung nhập, chính là hắn dẫn đầu đám người ở thế giới linh khí khôi phục công chiếm thế giới Già Thiên, ngay cả nhà vợ cũng đoạt.
Viêm đế thoạt nhìn tương đối chính phái, nhưng một bụng toàn ý nghĩ xấu.
Hàn Lập được xưng là Hàn chạy trốn, hãm hại lừa gạt tất cả đều làm đủ.
Đạo sĩ bất lương càng không cần phải nói, cái tên đã nói lên tất cả về hắn.
Còn có Na Tra, nhất định là một tiểu hài xấu xa!
Trong số các thiên kiêu này, không có mấy ai quá chính phái, có cũng bị Lâm Bắc Phàm kéo cho phát triển lệch.
Trên thực tế người có thể trở thành thiên kiêu đều có chút tâm cơ, không nói tới thông minh tuyệt đỉnh, chí ít phải có chút lòng dạ, nếu không thì làm sao sống được lâu như vậy.
Nhưng chỉ cần không ảnh hưởng tới việc mưu đoạt cơ duyên của bọn họ, mọi thứ đều không quá quan trọng.
Hai vị thần ma Viêm đế và Diệp Thiên Đế tự mình đỡ Sở Ngự Tọa dậy, còn thay hắn phủi bớt bụi bặm trên người, Diệp Thiên Đế thân thiết nói: "Huynh đệ thật phối hợp, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà!"
"Đúng, đều là người một nhà..." Sở Ngự Tọa liên tục gật đầu, có chút thụ sủng nhược kinh.
Trong lòng lại hung hăng nhổ nước bọt, người một nhà ta đây mà bị các ngươi vu oan giá hoạ, đúng là một đám không biết xấu hổ!
"Tại hạ Viêm đế Tiêu Viêm, huynh đệ ngươi tên là gì?" Viêm đế nhiệt tình nói.
"Dễ nói dễ nói... Tại hạ..." Sở Ngự Tọa len lén liếc Cửu Kiếp kiếm một cái, phát hiện nó đang ở cùng chủ nhân của mình, lập tức cảm thấy vẫn nên bẩm báo trung thực, miễn cho về sau bị thu nợ.
"Tại hạ họ Sở, tên chỉ có một chữ Dương!" Sở Ngự Tọa cung kính nói, cho dù là ở thế giới nào cũng nên giữ lòng tôn kính với cường giả.
"Hóa ra là Sở Dương huynh đệ, khó trách mới quen đã thân!" Đạo sĩ bất lương giả mù sa mưa nói.
"Ngươi đã từng gặp Sở huynh đệ?" Diệp Thiên Đế hỏi.
"Đương nhiên đã gặp, ta từng đào qua vô số mộ phần, trong đó có một ngôi mộ bên trên viết hai chữ Sở Dương, là một vị cường giả!" Đạo sĩ bất lương nghiêm trang nói.
Sở Ngự Tọa, đám người: "..."
Ngươi nói thế này là nguyền rủa người ta chết hả!
Đạo sĩ bất lương ngẫm nghĩ, lại nói: "Hơn nữa ở trong Sinh Tử bộ cũng có rất nhiều người tên là Sở Dương, đều được ta siêu độ!"
Sở Ngự Tọa, đám người: "..."
"Đúng rồi, ta còn nhớ..."
"Ngươi đừng nói gì nữa, ngươi xem người ta bị dọa đến phát run rồi kìa!" Diệp Thiên Đế một cước đá văng đạo sĩ bất lương.
Đứng giữa một đám cường giả, Sở Ngự Tọa cảm thấy bản thân thật nhỏ yếu bất lực đáng thương, thế là hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi: "À ờ... Ta đã nói rõ rồi, hiện tại ta có thể về được chưa?"
"Trở về? Chuyện này rất phiền phức, tu luyện ở trong này không phải tốt hơn sao?"
"Dù sao ngươi sớm muộn gì cũng phải tới đây, trước tiên thích ứng với hoàn cảnh rồi nói!"
"Chúng ta còn phải làm phiền ngươi dẫn đường đấy!"
...
Đám người cười hắc hắc, không ai có ý tốt.
Sở Ngự Tọa chỉ cảm thấy đây là thanh âm của ác ma, run lẩy bẩy.
Tiếp đó ba người Cửu U đệ nhất thiếu, Tà Quân, Sở Ngự Tọa cá mè một lứa, bị thả đi.
"Các ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ khiến cho các ngươi trả giá đắt! Ta không chỉ muốn trói các ngươi lại, mà còn muốn tiên thi, ba ngày ba đêm!" Tà Quân chửi ầm lên.
"Lâm Bắc Phàm, xem kịch xong rồi sao còn không mau cởi bỏ cấm chế trên người ta đi?" Cửu U đệ nhất thiếu rống lên.
Hai đạo quang mang bắn xuống, hai vị đại thiếu khôi phục thực lực.
Những người khác thấy vậy lập tức lẩn đi thật xa.
Tà Quân nhìn, càng thêm tức giận: "Đám vương bát đản này chạy thật nhanh, đều là đồ khốn kiếp! Hỗn đản hỗn đản đại hỗn đản..."
Cửu U đệ nhất thiếu trầm trọng nói: "Tà Quân, ta cảm thấy chúng ta nên liên hợp với nhau."
"Đồng ý!" Tà Quân lập tức gật đầu, sau đó cắn răng: "Những tên hỗn đản này, một người cũng không thể bỏ qua!"
Cửu U đệ nhất thiếu nặng nề gật đầu.
Lúc này, Sở Ngự Tọa đi tới, vẻ mặt thấp thỏm nói: "Hai vị tiền bối, tiếp theo ta nên làm gì? Hai vị tiền bối có thể mang ta trở lại Cửu Thiên thế giới không?"
Đi tới thế giới mới, cũng chỉ có chủ nhân Cửu Kiếp kiếm trước mắt mới có thể cho hắn một chút cảm giác an toàn.
...
Nhưng mà dường như bọn họ cũng bị bắt trói.
Sở Ngự Tọa lập tức cảm thấy cảm giác an toàn này là ảo giác.
"À... Cái này... Khụ khụ..."
Bị tiểu bối mình bồi dưỡng tận mắt thấy bản thân mình chật vật, Tà Quân có chút không kham nổi, sắc mặt hết sức khó xử nói: "Kỳ thực chính như bọn họ nói, ngươi có trở về hay không đều không quan trọng, ngươi cứ an nhàn ở lại chỗ này đi!"
Cửu U đệ nhất thiếu nghiêm trang nói: "Đúng, ngươi hẳn nên trân trọng cơ duyên ở chỗ này, thanh thản ở im trong này tu luyện. Tu luyện trong này một năm, ngang với tu luyện trong thế giới nguyên bản của ngươi một trăm năm!"
Vẻ mặt Sở Ngự Tọa đau khổ, có chút hoảng sợ: "Chẳng lẽ cả đời này ta đều không thể trở về được?"
Sở Ngự Tọa thương xuân bi thu, hắn nhớ tới hồng nhan tri kỷ vẫn còn ở trong một thế giới khác, cùng với mấy vị huynh đệ, chẳng lẽ một lần xa cách này chính là vĩnh viễn?
Đã trùng sinh một đời, hắn đặc biệt trân quý tình cảm.
Hắn không sợ chết, chỉ sợ phân ly, sợ mất đi tất cả hồng nhan và huynh đệ!
Trong nhất thời lệ nóng lưu chuyển trong hốc mắt.
Nam nhi không dễ rơi lệ, đó chỉ là chưa tới mức thương tâm!
Đúng lúc này, hai vị đại thiếu còn lửa cháy đổ thêm dầu.
"Đừng có nghĩ nhiều như vậy, Cửu Kiếp kiếm cho ngươi, tự ngươi đi chơi đi, ta còn có việc đi trước!"
"Ta cũng có việc, không theo ngươi!"
Hai vị đại thiếu chuồn mất.
Sở Ngự Tọa cầm Cửu Kiếp kiếm, lung lay trong gió.