Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 844 - Chương 844. Sở Ngự Tọa Gọi Người

Chương 844. Sở Ngự Tọa gọi người Chương 844. Sở Ngự Tọa gọi người

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

"Đông Hoàng đế quân ra tay, nhưng vẫn để lại đường lui cho đối phương!" Mặc Vân thiên đế lạnh nhạt nói.

"Kiếm của đối phương không giống bình thường, muốn cầm đươkc lên tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa đế quân chỉ muốn bắt hắn về chứng minh trong sạch mà thôi, hiển nhiên không thể ra sát chiêu." Yêu Hậu giải thích, nói giúp Đông Hoàng đế quân.

"Chỉ sợ đánh rồi đánh cuối cùng cả hai bắt tay giảng hòa!" Mặc Vân thiên đế lại nói.

"Ngươi..." Yêu Hậu tức giận.

"Được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa, yên lặng theo dõi đi, ta tin Đông Hoàng đế quân nhất định sẽ cho chúng ta một lời công đạo!" Thánh quân nói.

Nhất thời các vị thiên đế không nói gì thêm, chuyên chú quan sát chiến trường.

...

Ở phía xa Mạc Thiên Cơ trông thấy cảnh tượng này liền giật mình.

"Sao Tuyết Lệ Hàn lại động thủ với Sở Dương?"

Tuy quan hệ giữa hắn và Tuyết Lệ Hàn bình thường, nhưng lại biết rõ mọi chuyện của muội muội hắn và muội phu, Tuyết Lệ Hàn bình thường rất chiếu cố Sở Dương và muội muội hắn, bây giờ lại ra tay, chỉ sợ đã có hiểu lầm gì đó.

Lúc này, mấy vị cửu kiếp huynh đệ khác cũng đã chạy đến, vô cùng hưng phấn.

"Lão đại quả nhiên không có chuyện gì, hắn vẫn nhảy nhót tưng bừng, đặc biệt có tinh thần!"

"Ta đã nói hắn nhất định không có việc gì rồi, ha ha!"

"Lời này... Cửu Kiếp kiếm chủ sao có thể xảy ra chuyện được?"

...

Tâm tình Mạc Thanh Vũ thư thản, nhớ nhung nhìn về phía Sở Dương, kết quả nhìn qua xong lại sợ hãi nói: "Sao Tuyết đại ca lại động thủ với Sở ca?"

Trong lòng nhất thời căng thẳng, muốn chạy tới ngăn cản.

Nhưng lại bị Mạc Thiên Cơ cản lại, hắn tỉnh táo nói: "Muội muội, trước tiên đừng vọng động! Ngươi xem Tuyết huynh bên kia cũng đâu có sát khí, hơn nữa mỗi lần ra tay đều để lại đường lui, tạm thời không có việc gì."

Mạc Thanh Vũ tỉnh táo lại, quan sát chiến trường.

Đổng Vô Thương nghi ngờ nói: "Thiên Cơ, ta vừa mới nhận được tin tức của ngươi, ngươi nói Sở Dương đi ra từ trong thông đạo bên phía đối diện, hơn nữa còn là "kẻ cầm đầu" suất lĩnh đại quân đối phương xâm chiếm thế giới chúng ta, nhưng ta tin Sở Dương tuyệt đối không phải là người như vậy, rốt cuộc... Tình huống cụ thể là thế nào? Ngươi giải thích một câu cho chúng ta xem!"

"Đúng vậy, ta cũng không hiểu... Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Sở Dương tuyệt đối sẽ không phản bội thế giới chúng ta!"

...

Đối diện với câu hỏi của mọi người, Mạc Thiên Cơ chỉ lắc đầu, liên tục cười khổ: "Nói thật đến giờ ta vẫn chưa thể nhìn ra mục đích của Sở Dương. Tại sao hắn lại tới từ thế giới của đối phương, lại đi quan bên kia như thế nào, vì sao lại tích cực như thế... Trong đó chỉ sợ có uẩn khúc, chúng ta trước tiên đừng nên vọng động, đợi mọi chuyện sáng tỏ rồi lại nói!"

Đám người đều gật đầu, đây là biện pháp tốt nhất.

Bên trên chiến trường.

Sở Ngự Tọa vẫn đang cầm Cửu Kiếp kiếm liều mạng với Đông Hoàng đế quân, mới đầu còn tốt, nhưng lâu dài lại không được.

Chênh lệch giữa hai người quá lớn, không phải dựa vào một tiên kiếm là có thể san bằng.

Nhưng Sở Ngự Tọa vô cùng tinh ranh, bản thân đánh không lại nhưng sau lưng hắn có người, chắc chắn phải có một người có thể trấn áp Đông Hoàng đế quân.

Thế là hắn bỏ rơi Đông Hoàng đế quân, chạy về phía thông đạo.

Lâu như vậy mà vẫn không bắt được Sở Dương, Tuyết Lệ Hàn có chút tức giận, hắn kêu to: "Ngươi đứng lại!"

"Đứng lại? Đứng lại là sẽ chết!" Sở Ngự Tọa chạy càng nhanh hơn, còn thi thoảng quay đầu lại nhìn: "Tuyết huynh, ngươi đừng có qua đây, ngươi qua đây là ta sẽ gọi người, ngươi nhất định sẽ hối hận! Ngươi nhất định sẽ hối hận!"

Tuyết Lệ Hàn cười lạnh: "Ngươi gọi đi! Sở Ngự Tọa à Sở Ngự Tọa, có phải tới thế giới khác lăn lộn một vòng, cánh cứng lên liền không nghe lời ta nữa? Ngươi có bản lĩnh gì ta đều biết rõ, còn dám uy hiếp ta?"

Sở Ngự Tọa kêu to: "Vậy ta gọi thật?"

Tuyết Lệ Hàn cũng kêu: "Gọi đi, ngươi có gọi rách cổ cũng không ai tới giúp ngươi đâu!"

Thế là Sở Ngự Tọa lên tiếng kêu to: "Diệp Thiên Đế, Viêm đế, người này muốn bắt ta, mau giúp ta trấn áp hắn!"

Ở hậu phương thế giới linh khí khôi phục, cả đám người đều cười ha ha.

"Xem ra Sở huynh đệ chơi không nổi nữa rồi!"

"Đánh lâu như vậy cũng nên đến phiên chúng ta ta tay!"

"Vậy ai trong chúng ta ra tay?"

...

"Ta tới!" Tu La thần Đường Tam bước lên trước một bước, kiêu ngạo nghiêm nghị nói: "Ta trở thành thần ma đã lâu, muốn hoạt động gân cốt, hôm nay vừa vặn thử thần lực Tu La của ta xem sao."

"Mời!" Đám người vươn tay.

Đường Tam vừa động, chỉ thấy tay hắn hóa thành một bàn tay linh khí to lớn, vươn ra từ đầu bên kia của thông đạo không gian, vượt qua Sở Ngự Tọa đang chạy ngược về, mục tiêu nhắm đến là Đông Hoàng đế quân Tuyết Lệ Hàn.

Bàn tay này thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng lại tràn ngập ma lực đỏ máu không thể tưởng tượng nổi.

Tuy huyết tinh chết chóc, nhưng lại đại biểu cho chính nghĩa!

Hai loại ý nghĩa hoàn toàn bất đồng thế mà lại hài hòa dung hợp với nhau... .

Trong lòng Tuyết Lệ Hàn kinh hãi, chỉ cảm thấy một chưởng này giống như đến từ thiên địa, hết sức hùng hậu, hết sức khó lường, vô cùng cường đại, trong lòng dâng lên suy nghĩ không thể địch lại, không thể chống đỡ, không thể trốn thoát.

Nhưng đường đường là Đông Hoàng đế quân, hắn không thể nào vươn cổ chờ chém, giơ tay chịu trói được.

Hắn thi triển thần thông cường đại cùng với đủ loại tuyệt kỹ, nhưng lại bị bàn tay đỏ máu kia nhẹ nhàng đánh nát, sau đó đại thủ giáng từ trên trời xuống, nắm chặt lấy hắn rút về trong thông đạo không gian.

Sở Ngự Tọa hô to: "Đường đại ca, hắn là bạn tốt của ta, đừng giết hắn, chỉ cần rấn áp hắn là được!"

Giọng nói Đường Tam truyền đến: "Yên tâm, hắn sẽ không chết!"

"Như vậy thì tốt!" Sở Ngự Tọa nhẹ nhàng thở ra.

Cảnh tượng Đông Hoàng đế quân bị bắt đi làm tất cả mọi người ở đây đều phải kinh hãi.

Đán người thế giới linh khí khôi phục bừng bừng phấn chấn, sĩ khí dâng cao.

"Tu La thần xuất thủ bắt cường giả bên đối phương đi!"

"Sau lưng chúng ta có Thần Ma, không sợ khiêu chiến gì hết!"

"Trận chiến này chúng ta tất thắng!"

...

Ngược lại, tâm tình tu luyện giả của thế giới Cửu Thiên vô cùng nặng nè.

Đông Hoàng đế quân Tuyết Lệ Hàn là cao thủ tuyệt đỉnh gần ngang thánh quân trong thiên khuyết, thực lực cao thâm khó lường, đã thống trị Đông Hoàng thiên vài chục vạn năm, nhưng bây giờ lại bị đối phương dễ như trở bàn tay bắt đi, mà đối phương ngay cả mặt mũi cũng không để lộ.

Ở đây có ai là đối thủ của đối phương?

Hậu phương thế giới Cửu Thiên.

Yêu Hậu hết sức lo lắng: "Tuyết Lệ Hàn bị bắt đi rồi, ta tới cứu hắn!"

"Yêu Hậu đừng nóng vội, bây giờ người đứng sau đối phương là ai chúng ta không biết, cũng không biết rốt cuộc bọn họ có năng lực gì, hiện tại động thủ là điều tối kỵ! Ta cho rằng chúng ta vẫn nên chờ thêm một chút, bàn bạc kỹ lưỡng!" Võ uy thiên đế ngữ điệu nặng nề nói.

"Chờ chờ chờ, còn muốn chờ tới khi nào?" Yêu Hậu lớn tiếng nói: "Hiện tại sĩ khí bên chúng ta đã bị đánh cho tan tác, còn không ra tay nữa sẽ muộn mất! Chẳng lẽ chờ đối phương bắt từng người một bên chúng ta đi, công phá từ từ hay sao?"

Chư vị thiên đế vẫn do dự, nhìn về phía thánh quân.

"Các ngươi không cứu, ta đi cứu!" Yêu Hậu tức giận giậm chân một cái, vung tay bay tới chiến trường.

"Yêu Hậu chờ ta, ta đi cứu Đông Hoàng với ngươi!" Vô Cực thiên đế cũng xông về phía chiến trường.

Bình Luận (0)
Comment