Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Trận đại chiến này đã kéo qua một ngày một đêm mà vẫn chưa kết thúc.
Các thiên kiêu ở thế giới linh khí khôi phục đều buồn bực, chúng ta chỉ muốn mau chóng đi tìm cơ duyên mà thôi, tại sao lại cản trở chúng ta?
Về sau mọi người đều là người một nhà, chúng ta cũng đâu có không cho phép các ngươi sang bên kia!
Thông đạo này nối giữa hai giới tất nhiên tương thông nhau, ngươi tốt ta tốt mọi người tốt không phải càng tốt hơn sao?
Thế nhưng đối phương đã giết đến đỏ mắt, gì cũng không muốn nghe.
Đáng tiếc cho dù ý chí bọn họ mạnh mẽ nhưng thực lực vẫn có sự chênh lệch cực lớn, thế giới linh khí khôi phục là một thế giới đại thiên tràn ngập cơ duyên, nuôi dưỡng ra không biết bao nhiêu vị cường giả trẻ tuổi, mỗi một vị cường giả trẻ tuổi này ở trong đại chiến càng chiến càng hăng, càng đánh càng mạnh, dần dần áp đảo tu luyện giả của thế giới Cửu Thiên.
Thắng bại chỉ là vấn đề thời gian.
Ở hậu phương thế giới Cửu Thiên.
"Chư vị, xem ra đã đến lúc chúng ta buộc phải ra tay!" Vô Cực thiên đế trầm giọng nói: "Đây đều là binh sĩ tốt của thế giới Cửu Thiên, chúng ta anh dũng bất khuất, nếu như chết ở đây thì thiên khuyết chúng ta sẽ không còn tương lai. Là đại đế một phương, chúng ta có trách nhiệm, có nghĩa vụ bảo vệ cho bọn họ!"
Một vị thiên đế trong số đó há hốc mồm: "Thế nhưng cường giả bên đối phương còn chưa xuất hiện..."
"Chẳng lẽ phải chờ chúng ta chết sạch rồi mới ra tay?" Vô Cực thiên đế gầm lên: "Các ngươi nhìn được, nhưng ta không nhìn được! Chẳng lẽ các ngươi muốn sự kiện Tử Tiêu một trăm vạn năm trước tái hiện sao?"
Có mấy vị thiên đế lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên.
"Hai vị thiên đế an tâm đừng nóng vội, tình hình nghiêm trọng trước mắt là nội chiến, nội chiến chỉ khiến cho chúng ta vô duyên vô cớ hao tổn sức lực, ra tay vẫn phải ra tay, chỉ là phải lựa chọn đúng thời cơ, hiện tại vẫn chưa phải lúc, chúng ta không biết bên đối phương có bao nhiêu cường giả, cường giả bên đối phương mạnh bao nhiêu chúng ta cũng không biết, cho nên bây giờ chúng ta nhất định phải muốn ẩn giấu thực lực, không nên lãng phí sức lực trên đám tiểu lâu la này."
Giọng nói Thánh quân có chút lạnh lẽo, nhưng lại tràn đầy tình cảm: "Để bảo hộ thế giới Cửu Thiên thế giới, có đôi khi phải hy sinh một vài thứ. Dù đau lòng thì vẫn phải hy sinh. Đây là quyết đoán mà thủ hộ giả của thế giới như chúng ta nên có, trên vai chúng ta gánh vác quá nhiều thứ, có đôi khi tiến thoái lưỡng nan!"
Mấy vị thiên đế nghe vậy, trong lòng cảm thấy bội phục.
Khó trách đối phương có thể làm vô thượng thánh quân, không chỉ nhờ thực lực mà còn nhờ cả phần khí phách này.
Chỉ có Đông Hoàng đế quân Tuyết Lệ Hàn là mặt không biểu cảm.
Vô Cực thiên đế lạnh lùng hừ một tiếng, hắn vẫn luôn khó chịu bộ dáng đạo mạo nghiêm trang này của Thánh quân, cảm thấy vô cùng giả dối.
Lúc này, Thánh quân lại nói: "Đương nhiên có một vài việc nên làm, có một vài việc lại không thể làm. Thế giới sinh ra ta nuôi dưỡng ta, ta không cầu có thể hồi báo thế giới, nhưng chí ít cũng không thể xa cách khỏi thế giới, đây được xem là bản phận cơ bản nhất của một người, một sinh linh! Giống như làm con cái không thể cô phụ cha mẹ bản thân vậy! Nhưng hôm nay ta phải một việc khiến ta vô cùng đau lòng..."
Mấy vị thiên đế xung quanh nghe vậy như lọt vào trong sương mù, chỉ có Đông Hoàng đế quân là trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Một vị thiên đế hỏi: "Thánh quân, ngươi có ý gì, vì sao chúng ta nghe không hiểu?"
Lại có một vị thiên đế nói: "Có chuyện gì ngươi cứ thoải mái nói, ở đây đều là người mình, có thể tin cậy!"
"Ta coi hắn là người một nhà, nhưng có lẽ hắn không như vậy..." Thánh quân buồn bã thở dài, sau đó tức giận phẫn uất chỉ vào Sở Ngự Tọa đang ác chiến tứ phương, hỏi: "Xin hỏi Đông Hoàng đế quân, vị tiểu huynh đệ ở trong đại quân đối phương kia, ngươi có quen không?"
Trong lòng Đông Hoàng đế quân rung lên, cái tên ngụy quân tử này cuối cùng cũng gây khó dễ rồi!
Đối phương là cáo già, làm việc kín kẽ không lỗ hổng, khẳng định hắn đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi hỏi ra vấn đề này rồi, vậy nên Đông Hoàng đế quân không hề giấu giếm, gật đầu một cái: "Quen, thế nào?"
Sắc mặt chư vị thiên đế lập tức thay đổi, ánh mắt lúc nhìn Đông Hoàng đế quân có thêm một chút nghi ngờ.
Thánh quân đau lòng nói: "Ta vừa mới nhận được tin tức, vị tiểu huynh đệ kia tên là Sở Dương, là người mà ngươi dẫn tới từ một vị diện bên dưới, có quan hệ khá sâu với ngươi. Nhưng bây giờ hắn lại đứng về phe thế giới đối phương, giết hại trung lương của chúng ta, tàn sát dũng sĩ của chúng ta! Đông Hoàng đế quân, chẳng lẽ ngươi không có lời gì để nói sao?"
Đông Hoàng đế quân Tuyết Lệ Hàn kiên định nói: "Không có gì để nói, ta tin tưởng thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc, phẩm chất của Sở huynh đệ thế nào ta biết rất rõ, hắn cũng không phải người như vậy! Chắc chắn là bị ép buộc, hoặc có uẩn khúc gì!"
"Hắn có thể bị ép buộc, hắn có thể có khó khăn khó nói... Vậy ngươi thì sao?"
Thánh quân không hề che giấu phẫn nộ: "Ngươi đường đường là Đông Hoàng đế quân, một trong những người cường đại nhất thiên khuyết, có ai bức ép được ngươi? Ngươi có thể có lời gì khó nói? Ngươi nói cho ta xem!"
"Ta không có gì đáng nói, ta trong sạch, không tin thì thôi!" Sắc mặt Đông Hoàng đế không dễ nhìn.
"Đông Hoàng đế quân, ngươi hãy nói cho rõ ràng, đừng gây khó dễ với chúng ta!" Mặc Vân thiên đế Nguyên Thiên Hạn lớn tiếng nói: "Nếu không dù là đồng liêu vài chục vạn năm ta cũng chỉ đành rút đao khiêu chiến!"
"Tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, mọi người hẳn nên nhất trí đối ngoại mới đúng, không nên nội chiến! Ta và Đông Hoàng đế quân đã quen biết nhau vài chục vạn năm, ta lấy tính mạng của mình ra đảm bảo hắn tuyệt đối không phải là người như thế!" Yêu Hậu nói.
"Ta tin tưởng đế quân, hắn không phải người như vậy!" Vô Cực thiên đế Tử Vô Cực nói.
"Biết người biết mặt không biết lòng, chuyện này có ai nói rõ được đâu?"
"Chính vì tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng nên chúng ta mới phải truy cứu đến cùng, phân rõ địch ta, tránh cho nội bộ mâu thuẫn, làm hại tới thiên khuyết!"
....
...
Nhất thời chia ra làm hai phe.
Trong đó Vô Cực thiên đế và Yêu Hậu kiên định đứng về phía Đông Hoàng đế quân, tin tưởng nhân phẩm của hắn.
Các thiên đế khác thì nghi ngờ, muốn hắn giải thích rõ ràng.
"Ta trong sạch, Sở huynh đệ cũng trong sạch, bây giờ ta tìm hắn qua nói rõ mọi chuyện!" Đông Hoàng đế quân dứt lời, thân thể liền lướt đi, chớp mắt đã vượt qua mấy chục vạn dặm, tiến vào trong chiến trường, bay về phía Sở Dương.
"Tuyết huynh, sao ngươi lại tới đây?" Sở Ngự Tọa nhìn thấy cố nhân, vô cùng cao hứng.
Đông Hoàng đế quân Tuyết Lệ Hàn bất đắc dĩ nói: "Sở Dương, Duy Ngã thánh quân và cửu đế nhất hậu đều đang ở đằng sau quan sát, hiện tại bọn họ hoài nghi ngươi phản bội thế giới Cửu Thiên, ngươi theo ta trở về một chuyến nói rõ nguyên nhân, chứng minh thanh bạch đi!"
Sở Ngự Tọa lập tức héo rũ, hắn bây giờ quả thật có phần "phản bội", hơn nữa còn phản bội rất triệt để, không chỉ truyền bá rộng rãi mà còn xuất bản tình huống ở thế giới Cửu Thiên ra thành sách, phân phát tới tay mọi người.
Hắn nghi Đông Hoàng đế quân Tuyết Lệ Hàn có khả năng sẽ bị hắn kéo xuống nước.
"Tuyết huynh, chuyện này... Nhất thời không giải thích rõ được... Chờ tới lúc chiến tranh kết thúc chúng ta bàn bạc sau!" Sở Ngự Tọa muốn chuồn, chờ tới khi mọi chuyện đã định là không còn vấn đề gì nữa.
"Vẫn trở về cùng ta đi thôi!" Tuyết Lệ Hàn vươn tay muốn bắt Sở Ngự Tọa trở về.
Thế là hai người đại chiến.
Sở Ngự Tọa tất nhiên không phải đối thủ của Đông Hoàng đế quân, nhưng hắn có tiên khí Cửu Kiếp kiếm, nhận được sức lực mạnh mẽ, tạm thời có thể đánh ngang tay với Đông Hoàng đế quân.