Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Từ đó về sau Lâm Bắc Phàm sống cùng với tiểu Niếp Niếp.
Bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, tuy cuộc sống đơn giản, lại còn có chút bần hàn, nhưng lại hết sức khoái hoạt, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười.
Để tiểu Niếp Niếp vui vẻ, Lâm Bắc Phàm chế ra rất nhiều thứ, nào là mặt nạ quỷ, thanh đồng giới chỉ vân vân, dù trông rất thô ráp nhưng tiểu Niếp Niếp lại vô cùng yêu thích, coi như trân bảo.
Thế nhưng khoảng thời gian vui sướng chung quy cũng rất ngắn ngủi.
Không bao lâu sau, người của Vũ Hóa thần triều đến, muốn tuyển chọn những ai có tư chất tu luyện xuất chúng.
Trong lúc vô tình trông thấy thiếu niên do Lâm Bắc Phàm hóa thân thành, nhìn ra hắn có thánh thể, thế là kinh động như gặp được thiên nhân, muốn mang hắn đi.
"Mang ta đi chung nữa, ta muốn ở cùng ca ca!" Tiểu Niếp Niếp đau khổ cầu xin.
Lâm Bắc Phàm ôm tiểu Niếp Niếp: "Ta không muốn tách khỏi muội muội!"
Người kia lắc đầu nói: "Không được, tư chất muội muội ngươi không được, Thần triều chúng ta tuyệt đối không nuôi phế vật!"
Cuối cùng đến khi tiểu Niếp Niếp khóc lớn, chạy mất cả giày nhỏ cũ nát, người kia mới đồng ý cho bọn họ tạm biệt nhau.
Trước tế đàn ngũ sắc, hai người nói lời tạm biệt.
"Muội muội, lần này ta đi không biết bao giờ mới trở về, ngươi nhất định phải kiên cường sống sót, chờ ta!"
"Ca ca, ta chờ ngươi trở lại, ngươi không được bỏ lại ta!"
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm mang mặt nạ quỷ đi, để lại thanh đồng giới chỉ, biến mất bên trên tế đàn ngũ sắc, còn một mình tiểu Niếp Niếp ở lại thương tâm khóc lớn, ngã nhào xuống đất, tay nhỏ tràn đầy vết máu.
Mấy năm sau, tiểu Niếp Niếp trưởng thành hơn, nàng vẫn luôn canh giữ bên cạnh tế đàn, si ngốc nhìn về phía trước.
Lâm Bắc Phàm cũng vẫn luôn im lặng đứng bên nàng, lắc đầu thở dài: "Cả đời của Ngoan Nhân đại đế đều đau khổ như thế! Chính vì đau khổ nên mới có thể nghịch thiên mở ra một con đường, mới có thể trở thành nữ đế kinh diễm vạn cổ! Chỉ là phần khổ này ..."
Tiểu Niếp Niếp thì thào: "Ca ca, ngươi biết không, đây là ngày thứ 1084 ta chờ ngươi! Gần 3 năm, vì sao ngươi vẫn chưa trở lại? Tiểu Niếp Niếp nhớ ngươi ..."
Trong lòng Lâm Bắc Phàm rung lên.
Tiểu Niếp Niếp nhìn về phía Lâm Bắc Phàm đang đứng, kinh hỉ nói: "Ca ca, là ngươi sao? Ngươi đã trở về?"
Thật lâu sau vẫn không có ai trả lời, tiểu Niếp Niếp lại cúi đầu.
Hai người đều không nói gì.
Cứ thế lại qua hai năm.
Có một ngày, một đám người trở về từ trong tế đàn.
"Ca ca!" Tiểu Niếp Niếp liều lĩnh chạy lên đầu, khi trông thấy "thi hài" của Lâm Bắc Phàm liền thương tâm suýt nữa ngất đi.
Người vận chuyển thi thể kia nhận ra tiểu Niếp Niếp, không đành lòng nói: "Ca ca ngươi chết rồi!"
Tiểu Niếp Niếp kích động hét to: "Không, ca ca ta tuyệt đối không chết! Hắn không phải ca ca ta! Hắn không phải!"
Người kia lại lắc đầu, kéo tiểu Niếp Niếp ra mang lấy thi thể rời đi.
Tiểu Niếp Niếp thất hồn lạc phách ngồi bên cạnh tế đàn, nàng vẫn không tin đó là ca ca mình, rõ ràng đã trông thấy thi thể của hắn, nhưng trong lòng nàng có một dự cảm mãnh liệt rằng hắn không phải.
"Ca ca, ta nhất định sẽ chờ ngươi trở về!"
Từ đó về sau, tiểu Niếp Niếp bước lên con đường tu luyện.
Nàng không có thiên phú gì, không thể tu hành, nhưng điều này cũng không thể khiến nàng từ bỏ.
Nàng không được học hành đàng hoàng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ mộc mạc là ăn gì thì bổ đó.
Dã thú cường đại, ăn bọn nó chắc là cũng sẽ mạnh lên?
Mang theo suy nghĩ đơn giản này, nàng đi chém giết dã thú.
Dã thú rất cường đại, một tiểu nữ hài như nàng căn bản không thể giết chết nó, cuối cùng khiến cho bản thân chồng chất vết thương, gần như mất mạng.
Nhưng nàng nhận ra sau khi nàng ăn màn thầu thải sắc, dù là tổn thương nặng cỡ nào, chỉ cần ngủ một giấc là lại có thể khôi phục như ban đầu.
Thế là nàng càng thêm lớn gan.
Lần lượt chém giết dã thú khiến cho nàng trở nên càng ngày càng cường đại.
Giết chết dã thú, ăn hết huyết nhục tinh hoa, cũng khiến cho thể chất của nàng dần được cải thiện.
Cứ thế, trải qua sinh tử tôi luyện, nàng mạnh lên.
Cuối cùng dã thú đã không thể thỏa mãn được nàng, nàng bắt đầu ra tay với yêu thú.
Cho tới khi các yêu thú đã không còn cách nào thỏa mãn được nàng, nàng nhắm đến dị tộc và Nhân tộc.
Nương theo thực lực dần cường đại, nàng giành được rất nhiều bí tịch công pháp, tiến hành lĩnh hội, kết hợp với kinh nghiệm tu luyện trải qua lúc bình thường, chậm rãi khai sáng ra huyết mạch thể chất có thể hấp thu tất cả - Thôn Thiên Ma công, sau đó đi lên con đường thôn phệ thiên hạ.
Để nhanh chóng mạnh lên, nàng liên tiếp ra tay với vương thể Nhân tộc, không chút kiêng nể.
Địch nhân nàng chọc vào một tên còn mạnh hơn tên kia, nhưng là nàng chưa từng thối lui.
Một đường đi tới, cả thế gian đều là địch.
Nhưng trong lòng nàng không hối hận.
"Ca ca ngươi có biết không, hôm nay ta lại giết thêm một người, trên người hắn có vương thể, trợ giúp rất lớn cho thể chất của ta. Ca ca, ngươi có chán ghét tiểu Niếp Niếp tàn nhẫn không?"
"Kỳ thực ta không muốn làm như vậy, nhưng ta sợ mình không đợi được đến khi ngươi trở về ... Ca ca ngươi đang ở đâu?"
...
Lúc rảnh rỗi, nàng lại bắt đầu lẩm bẩm nói chuyện, cái gì cũng nói.
Bởi vì nàng vẫn luôn có cảm giác rằng thật ra ca ca chưa chết, hơn nữa còn đang ở bên cạnh, cách nàng rất gần.
... .
Nàng thường lẩm bẩm như vậy là vì muốn ca ca có thể nghe thấy.
Ai cũng không ngờ Ngoan Nhân Nữ Đế vô tình lại có một mặt mềm mại như vậy.
Tiếp đó dựa vào Thôn Thiên Ma công, Ngoan Nhân Nữ Đế nghịch chuyển thiên tư, nhanh chóng quật khởi, trở thành nữ đế kinh diễm vạn cổ.
Nàng trấn áp hắc ám bạo động, đánh nổ cấm khu, hủy diệt Vũ Hóa Thần triều, uy danh hiển hách.
Thế nhưng thiếu niên mà nàng luôn chờ đợi, từ đầu đến cuối vẫn không trở về.
Mãi cho đến một ngày, nàng theo dấu tế đàn ngũ sắc, đi tới Côn Lôn, thấy được một bộ huyết y, bên trên huyết y có một hàng chữ ngắn gọn: "Ta sắp chết ... Nhưng muội muội phải làm sao bây giờ?"
Một cái mặt nạ quỷ vỡ nát như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc làm bạn bên cạnh huyết y, từ bên trong truyền ra một giọng nói yếu ớt, mang theo tiếc nuối không cam lòng và cầu khẩn, giống như vượt qua thời không mà đến.
"Ta chỉ là không yên lòng muội muội của ta..."
Trên núi đá còn khắc chữ: "Ta sắp chết rồi, ai ... Có thể giúp ta chiếu cố muội muội đây?"
Chữ viết vô cùng vụng về thô ráp, có chỗ rất mơ hồ, dường như được viết xuống lúc cạn kiệt sinh mệnh.
Ngoài ra còn có một hư ảnh mơ hồ của thiếu niên, như ở trong quá khứ.
Ngoan Nhân đại đế nhìn mà ruột gan đứt từng khúc, gầm lên: "Giả, tất cả mọi thứ đều là giả! Ca ca tuyệt đối không chết, hắn còn sống! Dám lừa gạt ta, đáng chém!"
Sau đó tung ra một chưởng, hủy đi thời cơ Côn Lôn sơn thành tiên.