Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này, ở trong thời gian trường hà, Lâm Bắc Phàm bay tới, cười nói: "Diệp huynh, có cần ta hỗ trợ không?"
Một người một thú đang đại chiến bị hắn đột ngột xuất hiện dọa sợ, lập tức tách ra, quay đầu nhìn lại.
"Ồ! Lâm huynh, sao ngươi lại ở đây?" Diệp Thiên Đế kinh hãi, không ngờ có thể gặp được cộng chủ ở quá khứ bên trong thời gian trường hà.
"Cộng chủ!" Hung thú đang đối chiến với Diệp Thiên Đế cũng kinh hãi, hiển nhiên là nhận ra Lâm Bắc Phàm.
Ngay lúc hắn nhận ra, khuôn mặt liền tái đi, người run lẩy bẩy.
Đám người đang quan chiến phía dưới đều kinh hãi.
"Thế mà còn một tên? Hắn là tồn tại vô thượng nào?"
"Có thể du tẩu bên trong thời gian trường hà, nhất định bất phàm!"
"Ngươi xem, vị hung thú kia đang phát run, hắn sợ vị Nhân tộc kia!"
"Người kia nhất định là một tồn tại kinh khủng!"
"Thực lực có thể là trên Tiên Vương!"
...
Ngay cả An Lan vẫn luôn bình tĩnh cũng động dung.
Ngẩng đầu nhìn vào trong thời gian trường hà, cẩn thận cảm nhận thực lực Lâm Bắc Phàm, vẻ mặt hắn trở nên ngạc nhiên, không dám tự tin.
Vị Nhân tộc kia khiến cho cả hung thú cấp Tiên Vương cũng sợ hãi, thế mà chỉ có thực lực Chân Tiên?
Càng khiến cho người ta khiếp sợ hơn là một Chân Tiên nho nhỏ thế mà có thể du tẩu trong thời gian trường hà, thoạt nhìn còn rất thành thạo, đó là chuyện ngay cả Tiên Vương cũng không làm được.
Ngay cả vô thượng Tiên Vương như hắn cũng không cách nào làm được.
Hơn nữa hắn còn có thể hiện hóa ra bộ dáng khác nhau trong những thời gian khác nhau.
An Lan liên tục xác nhận, cuối cùng khẳng định tồn tại vô thượng tới cuối cùng kia thật sự chỉ có tu vi Chân Tiên.
Nhìn sắc mặt An Lan cổ tổ liên tục biến hóa, vẻ mặt của các sinh linh dị vực khác cũng thay đổi theo, nhìn ba vị vô thượng sinh linh bên trên, trong lòng tràn đầy kính sợ, cũng có chút sợ hãi.
Lâm Bắc Phàm cuối cùng cũng tới trước mặt Diệp Thiên Đế, trả lời câu hỏi của hắn: "Rảnh đến nhàm chán nên vào trong thời gian trường hà dạo chơi!"
Diệp Thiên Đế bó tay, nhàm chán liền tới thời gian trường hà đi dạo, ngươi cũng thật trâu bò!
Lâm Bắc Phàm thổn thức: "Không ngờ có thể gặp nhau trong thời gian trường hà, bây giờ ta đang gặp ngươi trong tương lai! Đã gặp tức là có duyên, có cần ta giúp ngươi tiêu diệt con hung thú kia không?"
Đúng lúc này, con hung thú kia hét lớn một tiếng, sau đó nhanh chân bỏ chạy, tốc độ nhanh như chớp.
"Ngươi xem, người ta đã bị ngươi dọa chạy luôn rồi, không cần!"
Lâm Bắc Phàm cảm thấy bản thân rất vô tội: "Bây giờ ta chỉ là một hậu thiên Thần Ma nho nhỏ mà thôi, hắn sợ ta như vậy làm gì?"
Tuy không nhìn thấy mặt Diệp Thiên Đế, nhưng khóe miệng hắn rõ ràng hơi giật.
Lúc ngươi là hậu thiên Thần Ma đã có thể giết tiên thiên Thần Ma, hơn nữa còn chạy thế nào cũng không thoát được, người ta có thể không sợ sao?
Hơn nữa, ngươi bây giờ đã ...
Nghĩ đến đây là chuyện tương lai, không thể tiết lộ, Diệp Thiên Đế đành im lặng không nói.
"Hai vị, các ngươi nên về đi!" Bên trong đại sa mạc, giọng nói bình tĩnh bỗng phát ra từ trong một chiếc chiến xa cổ xưa, nghe rất trẻ, đó là giọng nói của An Lan, đây cũng là lần đầu tiên hắn lên tiếng sau trận đại chiến này.
Lâm Bắc Phàm và Diệp Thiên Đế đều nhìn xuống.
Đại đỉnh lơ lửng trên đầu Diệp Thiên Đế bỗng nhiên phát ra uy áp cường đại, ép vỡ tọa kỵ Kim Bối mãng ngưu của bất hủ chi vương An Lan, cán gãy cả bốn chân nó.
Con mãng ngưu kia phát ra một tiếng kêu thê lương, trong lòng hết sức kinh hoàng, cảm giác muốn bùng nổ.
Đám người chấn kinh, vị vô thượng sinh linh này đang gây hấn với An Lan sao?
Đè sập tọa kỵ của hắn ngay trước mặt hắn, đây là uy phong bậc nào?
Vẻ mặt đám người Đế Quan, cửu thiên thập địa kích động, hận không thể thay Diệp Thiên Đế tới trấn áp bất hủ chi vương An Lan.
"Ngươi biết chúng ta không thể nào giao thủ, nếu thật sự làm như vậy thì thời không này, thế giới phía sau ngươi đều sẽ xảy ra thay đổi cực lớn." Bất hủ chi vương An Lan nói ra, vẫn bình thản như trước.
Phía sau hắn, các cường giả dị vực nắm chặt nắm đấm, hi vọng An Lan cổ tổ xuất thủ đánh chết đám người kia.
Dị vực của bọn họ không thể dung thứ khiêu khích và uy hiếp!
"Thiên Uyên bị xé nứt, hai thời không khác nhau của chúng ta vừa lúc đều đang đại chiến, thế là mở ra thời gian chi môn, ngươi thuận thế tiến tới làm tọa kỵ ta bị thương, chuyện này vẫn chưa tính là gì, nhưng nếu tiến thêm một bước sẽ là long trời lở đất."
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, An Lan xuất thủ.
Một tay hắn nâng Nguyên Thủy đế thành, một tay nắm hoàng kim cổ mâu, từ trên chiến xa giậm chân tiến ra.
Hắn toàn thân trên dưới đều tỏa ra hỗn độn tiên quang, quang mang vô cùng sáng, chói lọi lộng lẫy, toàn bộ thời không đều bị chiếu sáng, khiến cho người ta không cách nào nhìn thẳng vào hắn, giống như hoàng kim cổ mâu trong tay hắn kia.
"Vừa ra trận đã quá bức cách!" Lâm Bắc Phàm lắc đầu.
"Thật muốn giết ngươi, trở về đi!" Diệp Thiên Đế đạp đỉnh mà đi, có chút tiếc nuối với bất đắc dĩ.
Lời này chấn động mọi nơi!
Cuồng bạo, trương dương, không bị trói buộc!
Đám người cửu thiên thập địa đều kích động vì phong thái cái thế của Diệp Thiên Đế!
Vị này hoàn toàn không thua kém gì An Lan bất hủ vương!
So sánh với hắn, Lâm Bắc Phàm hiện lên vô cùng bình thường.
"Không bằng ngươi đến thử xem, dù phải gánh chịu Thiên Uyên, nhưng chỉ cần một tay nâng Nguyên Thủy đế thành, An Lan ta vẫn vô địch thế gian!" An Lan cười khẽ, vô cùng tự phụ.
"Giết hay là không giết?" Diệp Thiên Đế tiến thoái lưỡng nan.
Trong lòng mọi người bị kéo căng, rốt cuộc có đánh hay không?
Sẽ gây ra hậu quả gì?
"Ngươi và ta ở hai thời không khác nhau, trận chiến này đã định trước là không đánh được. Nếu không trời đất sẽ sụp đổ thời gian sẽ hỗn loạn, mọi thứ đều không tồn tại, bao gồm cả ngươi! Hậu quả này không phải thứ mà ngươi có thể chịu được! Thời gian ngươi ở lại không còn nhiều, trở về đi, ta có dự cảm tương lai chúng ta sẽ gặp lại, lúc đó lại chiến!"An Lan nói.
"Ta với ngươi không thuộc về cùng một thời gian không gian, quả thật không thể nào thay đổi điều gì, cũng không làm được gì, nhưng ta thực sự muốn giết ngươi ..." Diệp Thiên Đế than nhẹ, thời gian là không thể trái nghịch.
Thực lực hắn giờ còn chưa đạt tới độ có thể coi thường nhân quả thời gian.
Dù là hỗn độn Thần Ma cũng không thể.
Cho nên hắn cũng chỉ có thể từ đâu đến thì trở về đó.
Đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng dậy nói: "Nếu Diệp huynh đệ không tiện xuất thủ thì để ta tới làm thay!"
"Lâm huynh, ngươi cũng không phải là người trong thời không, xuất thủ vô cùng hậu hoạn ..." Diệp Thiên Đế khuyên nhủ.
Lâm Bắc Phàm bất mãn nói: "Không có chuyện gì, mấy thứ này ta làm nhiều rồi, quen tay hay việc, hơn nữa hắn quá trang bức, không dạy dỗ hắn một trận thì ta không chịu được!"
Diệp Thiên Đế há mồm, muốn nói gì nhưng lại không tìm ra lời nào để nói.
"An Lan, tới nhận lấy cái chết đi!" Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên đánh ra một chưởng, mục tiêu nhắm thẳng vào An Lan.