Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
An Lan là bất hủ tiên vương, nhưng thủy chung vẫn không tránh được một thương này.
Khi một thương này xuyên qua, cả bộ xương khô An Lan đều nổ tung, biến thành bụi cát trong thiên địa, ngay cả nguyên thần bên trong cũng biến mất theo.
An Lan đế tộc ở lĩnh vực dị vực đổ huyết vũ, thiên địa vì đó mà bi thương.
Điều này chứng tỏ bất hủ tiên vương An Lan đã vẫn lạc.
"Trời ... Sắp sụp!" Hảo hữu của An Lan tiên vương - Du Đà ngồi xổm xuống, tắm huyết vũ, thất thần lẩm bẩm.
An Lan vẫn lạc tức là dị vực mất đi một cự đầu vô địch.
"Trời ... Sắp sụp!" Diệp Thiên Đế cũng thất thần nhìn về phía trước.
Mới đầu hắn cho rằng Lâm Bắc Phàm chỉ định giáo huấn An Lan mà thôi, dù sẽ có đại nhân quả nhưng dựa vào thực lực tương lai của hắn thì vẫn không đáng ngại, kết quả thật không ngờ Lâm Bắc Phàm lại trực tiếp giết chết An Lan.
Giết chết một bất hủ tiên vương trong quá khứ, tương đương với hoàn toàn thay đổi quá khứ, ảnh hưởng tới vô số thời đại.
Nhân quả này chỉ sợ là hỗn độn Thần Ma cũng không chống đỡ nổi!
Diệp Thiên Đế đã cảm giác được đại khủng bố sắp giáng lâm!
"Lâm huynh, ngươi phải làm thế nào đây?" Diệp Thiên Đế cười khổ.
"Không cần lo lắng, thật ra mọi thứ đều chưa thay đổi, ngươi xem!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười chỉ ra một ngón tay, thi triển vô thượng thần thông, chỉ thấy khô lâu đã bị nổ thành bột phấn nhanh chóng ngưng tụ lại với nhau, một lần nữa biến trở về khô lâu.
Một nguyên thần yếu ớt ấp ủ trong đó, dần dần phát triển lớn lên, cuối cùng trở nên khỏe mạnh.
Huyết nhục đã bị nổ tung bây giờ cũng trở về, An Lan quay lại bộ dáng như ban đầu.
Ngay cả bất hủ thuẫn bị đánh nát bấy cũng một lần nữa ghép lại với nhau, tỏa sáng chói lọi, quay về hoàn hảo như lúc ban đầu.
Sau đó An Lan mở mắt: "Ta ... Còn sống?"
"An Lan, ngươi không chết!" Du Đà tiên vương vô cùng kinh hỉ, mặc kệ tất cả cấm kỵ vọt vào trong vực sâu, đỡ An Lan dậy.
Diệp Thiên Đế kinh hãi: "Đây là càn khôn nghịch chuyển âm dương?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu.
Càn khôn nghịch chuyển âm dương nghe qua rất bất phàm.
Đây là một loại vô thượng thần thông, chỉ có lĩnh ngộ sâu sắc với đạo và đủ loại pháp tắc nhất là với mấy đại pháp tắc như thời gian, không gian, tạo hóa, linh hồn, mới có thể thi triển ra thần thông này.
Loại thần thông này quá biến thái, trong số các tiên thiên Thần Ma chỉ sợ cũng không có mấy ai nắm được.
Có lẽ chỉ có trở thành hỗn độn Thần Ma mới có năng lực làm được.
Diệp Thiên Đế nhìn Lâm Bắc Phàm một cái thật sâu, không ngờ hắn năm đó đã yêu nghiệt đến thế.
Khó trách hắn không sợ hãi gì, dám đánh chết An Lan.
"Ngươi giết ta, rồi lại cứu sống ta ..." Bất hủ tiên vương An Lan cầm hoàng kim cổ mâu và bất hủ thuẫn trong tay, tỏa sáng chói lọi, tư thế toàn thân oai hùng bừng bừng phấn chấn, lại lần nữa khôi phục dáng vẻ ngạo khí nghiêm trang.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Bắc Phàm đã không còn vẻ bình tĩnh nữa, mà tràn ngập kiêng kị.
"Giết ngươi là bởi vì ngươi mạo phạm ta, cứu ngươi là bởi vì không muốn nhiễu loạn thời không năm tháng!" Lâm Bắc Phàm nói.
Đám người khiếp sợ tới mức không còn lời nào để nói.
Bị mạo phạm thế nên mặc kệ cấm kỵ, vượt qua thời không tới giết người.
Sau đó lại sợ nhiễu loạn thời không nên cứu người ta sống lại.
Sinh tử đều do ngươi định đoạt!
Đại lão, ngươi thật tùy hứng!
An Lan cảm thấy mình phải chịu vũ nhục to lớn, sinh tử của bản thân thế mà lại bị người khác nắm trong tay?
An Lan chỉ thương về phía Lâm Bắc Phàm, đưa ra hứa hẹn: "Chẳng cần biết ngươi là ai, trong tương lai ta sẽ dùng An Lan thương của ta đâm xuyên thần khu của ngươi, khiến ngươi trả giá đắt!"
"Ngươi, không có cơ hội!" Lâm Bắc Phàm nhìn thoáng qua Thạch Hạo còn đang dung hợp huyết mạch, lắc lắc đầu: "Hơn nữa từ hôm nay ngươi đã không còn xứng là địch của ta!"
Lâm Bắc Phàm thi triển thần thông: "Đều khôi phục lại!"
Thời gian đảo ngược, tất cả những thứ vừa bị phá hủy trong đại chiến đều được khôi phục lại.
Tất cả sinh linh dị vực chết đi đều sống lại.
Cùng lúc đó, ký ức của toàn bộ sinh linh ở đây, ngoại trừ Tiên Vương đều bị bóp méo, không thể nhớ rõ cuộc đại chiến vừa rồi.
Giống như tất cả mọi thứ đều chưa từng xảy ra.
Cảnh tượng này khiến cho các sinh linh Tiên Vương chưa mất trí nhớ cảm thấy sợ hãi.
Đây là một sinh linh kinh khủng khiến cho người ta giận sôi, may mắn không ở cùng một thời đại với hắn, nếu không bất luận là địch nhân hay bằng hữu cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
"Diệp huynh, chúng ta đi thôi!" Lâm Bắc Phàm bước vào trong thời gian trường hà.
Diệp Thiên Đế gật đầu một cái, đi theo.
Thời gian trường hà biến mất.
"An Lan!" Du Đà nhìn An Lan.
"Cuối cùng cũng không phải cùng một thời không, không cần để ý đến bọn họ, chúng ta xử lý chuyện trước mắt đã!" An Lan nhìn về hướng thời không trường hà biến mất, nắm chặt trường mâu: "Chúng ta rồi sẽ gặp mặt, ta thề!"
Có một người chưa thành Tiên Vương, thậm chí ngay cả Tiên cũng không phải nhưng lại không quên đi cảnh tượng vừa rồi.
Hắn chính là Loạn Cổ kỷ nguyên chi tử, Hoang Thiên Đế độc đoán vạn cổ - Thạch Hạo.
"Chúng ta sẽ gặp lại!"
Hắn ngẩng đầu, cảm giác vô cùng thân thiết, có lẽ tương lai sẽ là bằng hữu.
...
Đi một đoạn trong thời không trường hà, Lâm Bắc Phàm và Diệp Thiên Đế tách ra, Lâm Bắc Phàm về tới vị trí thời không của mình.
Lúc này đã qua một tháng kể từ ngày Lâm Bắc Phàm rời đi, cũng gần hai tháng kể từ sau khi Thiên Ma xâm lấn, mọi người đang vội vàng tu luyện, thế giới coi như an bình.
...
Về đến nhà, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy hai nữ nhân đang cười cười nói nói.
Một người trong đó là muội muội Giang Mai Mai đã lâu không lộ diện của Lâm Bắc Phàm, một người khác là tiểu công chúa Mộc tộc, Mộc Li.
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm trở về, hai người đều vô cùng kinh hỉ.
"Ca ca, ngươi trở về rồi!" Giang Mai Mai nhào tới, ôm cánh tay Lâm Bắc Phàm.
"Đã lớn như thế rồi sao vẫn còn giống khi còn bé vậy?" Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ cười nói, nhìn khuôn mặt Giang Mai Mai, Lâm Bắc Phàm nhớ tới lúc nhỏ nàng cũng dính người như vậy, gần như không nỡ tách rời dù chỉ một giây.
Còn nhìn thấy hình bóng của nàng...
"Dù ta lớn đến đâu cũng là muội muội của ngươi!" Giang Mai Mai sẵng giọng.
Lâm Bắc Phàm cười gật đầu, mặc dù hai người không có liên hệ máu mủ, nhưng tình cảm vô cùng sâu đậm, quan hệ còn thân hơn cả huynh muội ruột.
Lâm Bắc Phàm nhìn kỹ, kinh ngạc nói: "Mai Mai, ngươi đột phá?"
"Đúng vậy, bây giờ ta đã là Thần Ma!" Giang Mai Mai hết sức cao hứng, còn có vài phần đắc ý.
Trước đó nàng biến mất rất lâu, kỳ thực là vẫn luôn tu luyện bên trong Thời Không lâu.
Nàng là cường giả của thời đại trước, một trong tứ tôn giả, nhưng về sau bởi vì một số chuyện mà chậm trễ tu luyện, bị rất nhiều hậu nhân vượt qua, trong lòng nàng vô cùng không cam tâm, thế nên vẫn một mực bế quan tu luyện.
Cho tới khi trở thành Thần Ma mới xuất quan.
Ba vị tôn giả khác thực ra cũng đang bế quan khổ tu, chỉ là không được Lâm Bắc Phàm chiếu cố nên hiện tại vẫn chưa trở thành Thần Ma.