Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Không sai!" Lâm Bắc Phàm gật đầu, sau đó nhìn về phía Mộc Li, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta không thể tới sao?" Mộc Li kiêu ngạo ngẩng cao đầu, bước qua nói: "Ta và Giang Mai Mai là bằng hữu, chuyện nàng đột phá làm ta rất cao hứng, chẳng lẽ ta không thể đến xem nàng sao?"
"Ngươi đúng là kết giao rộng rãi, nữ nhân xung quanh ta dường như đều là bằng hữu của ngươi!" Ánh mắt Lâm Bắc Phàm khó hiểu.
Khuôn mặt nhỏ của Mộc Li xoạch cái đỏ hồng, hoảng hốt nói: "Mai Mai, ta còn có việc, đi trước!"
Chạy đi mấy bước lại quay đầu lại, siết chặt nắm đấm uy hiếp: "Lâm Bắc Phàm, hiện tại ta đã khẳng định tới chín phần, ngươi chính là đạo tặc mà ta vẫn luôn tìm kiếm! Sớm muộn gì cũng có một ngày ta chứng minh tất cả, ngươi không trốn thoát được đâu!"
Sau đó nhanh chóng chạy đi.
"Ha ha ..." Giang Mai Mai cười.
"Ngươi cười cái gì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Ca ca, rõ ràng ngươi chính là đạo tặc nàng muốn tìm, tại sao cứ không chịu nhận chứ?" Giang Mai Mai sẵng giọng: "Ca ca, chỉ cần ngươi thừa nhận là có thể ôm một mỹ nữ như hoa như ngọc về nhà rồi, không tốt sao?"
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta căn bản không phải là đạo tặc!" Lâm Bắc Phàm giả bộ không hiểu.
"Ca ca! Ngươi lại giả vờ!" Giang Mai Mai vô lực nói.
Theo Lâm Bắc Phàm lâu như vậy, nàng cũng coi như hiểu rõ bản tính của ca ca mình.
Ca ca nàng cái gì cũng tốt, chỉ có chút đào hoa, chỉ có chút "hố người", còn thích mở acc clone.
Dạ Ma, Thời Không lâu chủ, đạo tặc ...
Có thể còn có một số acc clone khác, nếu không phải hắn bất đắc dĩ, buộc phải để lộ thì chỉ sợ đến bây giờ vẫn không có ai biết hắn là Dạ Ma và Thời Không lâu chủ.
Chỉ cần cái acc clone này chưa bị vạch trần thì hắn có thể tiếp tục chơi.
"Mai Mai, mấy chuyện này ngươi không cần lo!" Lâm Bắc Phàm lắc đầu ngồi xuống: "Đúng rồi, gấu trúc đâu? Nàng chạy đi đâu rồi?"
"Gấu trúc gần đây có chút thần thần bí bí, không biết đang làm gì! Nhưng mà dạo này nó qua lại rất gần gũi với một người trẻ tuổi tên Hạ Bình..."
...
Lúc này, gấu trúc đang được Lâm Bắc Phàm lo nghĩ đang ở trong một quán rượu sang trọng, tứ ngưỡng bát xoa ngồi trên một cái ghế dựa quý phái, thoải mái ăn mỹ thực, trên miệng toàn là dầu.
(Tứ ngưỡng bát xoa: Chỉ tư thế ngửa mặt lên trời, dạng chân dạng tay ra)
Trước mặt nàng là một bàn mỹ thực đầy ắp, mỗi một món đều có giá trị không nhỏ.
Quan trọng là ăn rất ngon.
Mặc dù không bằng Thanh Bạch nhân gia, nhưng so với đồ ăn khác thì cũng coi như khá lắm rồi.
Lượng ăn của gấu trúc lớn, chỉ cần là mỹ thực thì ai đến cũng không cự tuyệt.
Bên cạnh nàng có một người trẻ tuổi đang ngồi, hết sức ân cần hầu hạ gấu trúc.
"Gấu trúc đại đại, chân quả này ăn có ngon hay không?"
"Gấu trúc đại đại, món ăn kia có cần thêm một đĩa nữa không?"
"Gấu trúc đại đại, còn cần gì nữa không?"
...
Chưa tới một lát, mỹ thực trên bàn đã hết nhẵn.
Gấu trúc lắc lắc móng vuốt, sờ cái bụng tròn xoe của mình, giơ bảng hiệu lên: Nhiều quá, ăn không vô!
Người trẻ tuổi kia lập tức nói: "Tức là gấu trúc đại đại ngươi đã ăn no rồi đúng không? Có cần gọi chút điểm tâm ngọt tráng miệng không?"
Gấu trúc gật đầu một cái, giơ bảng hiệu thứ hai lên: Thêm một bàn là đủ!
Người trẻ tuổi: "..."
"Phục vụ viên, lại cho ta thêm một bàn!" Người trẻ tuổi hô to với bên ngoài.
Gấu trúc cao hứng, giơ bảng hiệu: Ngươi là người tốt!
Thế là lại có một bàn mỹ thực phong phú trình lên, gấu trúc vui vẻ ăn như gió cuốn, cái bụng nho nhỏ của nàng chứa nhiều đồ ăn như vậy mà không hề biến lớn.
Nhìn gấu trúc ăn vui vẻ, người trẻ tuổi cười ha ha: "Gấu trúc đại đại, chuyện lát nữa đành nhờ ngươi!"
Gấu trúc giống như lão đại vỗ vai hắn một cái, thuận tiện lau sạch sẽ dầu bám trên móng vuốt, giơ một cái thẻ bài lên: Không thành vấn đề, cứ giao cho người ta!
"Cảm ơn gấu trúc đại đại!" Người trẻ tuổi ngọt ngào nói.
Sau đó hắn đẩy cửa ra, đi tới một gian phòng khác, ở đó cũng có một bàn tiệc, nhưng lại không có ai ngồi.
Không lâu sau có một đám người khí thế hung hăng tràn vào.
"Tên vô sỉ hạ lưu kia, ta tìm ngươi mấy ngày, không ngờ ngươi lại trốn trong này, cũng tiện cho ta tìm!"
"Ngươi cướp Kim Đan của ta đi, hại ta bỏ lỡ cơ hội, hôm nay có ngươi không có ta!"
"Ngay cả phần mộ tổ tiên nhà ta mà ngươi cũng dám đào, ngươi cho rằng ngươi là địa phủ chi chủ hay là tên trộm mộ Ngô Tà kia?"
"Hắn còn làm chuyện tàn nhẫn hơn, ngay cả kẹo que của hài tử nhà ta hắn cũng đoạt!"
"Tóm lại hôm nay nếu ngươi không giải thích rõ ràng thì đừng hòng ra khỏi cửa này!"
...
Đối diện với sự chỉ trích của mọi người, vẻ mặt người trẻ tuổi lạnh nhạt, hắn nói: "Các vị đừng nóng vội, hôm nay ta mời các vị tới nơi này chính là để giải quyết những chuyện này!"
"Được, ngươi thử nói xem ngươi muốn giải quyết thế nào? Nếu ngươi không bồi thường được tổn thất của ta thì ngươi biết tay!" Một người trung niên khí thế hùng hổ, khuôn mặt giận đến đỏ bừng, còn thiếu vén tay áo lên đánh nhau ... .
"Được, vậy ta bắt đầu từ chỗ ngươi trước!" Người trẻ tuổi nghĩa chính ngôn từ nói: "Ngươi nói ta đoạt Kim Đan của ngươi, đó hoàn toàn là bôi nhọ! Đó mà là ta đoạt chắc, rõ ràng là tự nó chạy vào trong miệng ta, kết quả không ngờ lại là một viên độc đan, hại ta tiêu chảy cả ngày, đến mức mặt mũi tái xanh! Ngươi còn muốn ta bồi thường cho ngươi? Ta không tìm ngươi đòi bồi thường là không tệ rồi!"
"Ngươi!" Người trung niên run rẩy chỉ tay vào người trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt.
...
"Còn có ngươi, ngươi nói ta đào mộ tổ của ngươi ... Có chứng cứ không?" Người trẻ tuổi quang minh lẫm liệt nói: "Rõ ràng là tự thi thể đó biến thành cương thi nhảy ra hại người! Nếu không phải ta kịp thời đuổi tới diệt trừ nó thì có thể nó đã đi ra làm hại nhân gian rồi! Thế mà ngươi còn không biết cảm ơn, lại dám nói xấu ta? Thực sự là không chấp nhận nổi!"
"Hỗn đản! Lão tổ tông ta căn bản không bị thi biến!" Người kia tức tới mức thở hổn hển.
...
"Ngươi nói ta đoạt kẹo que của hài tử nhà ngươi?" Người trẻ tuổi nhìn về phía một vị nãi ba trẻ tuổi.
"Chẳng lẽ không có?" Nãi ba sững sờ.
"Đương nhiên là có, nhưng không phải ta đã trả lại rồi sao, ngươi có tư cách gì mà đến chỉ trích ta, rốt cuộc ngươi đang mưu đồ xấu xa gì? Muốn lừa bịp có phải không? Ta chưa từng thấy có người nào lại vô liêm sỉ như thế!" Người trẻ tuổi há miệng lớn tiếng công kích.
Nãi ba giận: "Ta X! Ngươi liếm một cái rồi trả lại, đây mà gọi là trả lại sao? Làm hại oa nhi nhà ta đau lòng khóc cả ngày, ta không tìm ngươi tính sổ thì tìm ai tính sổ?"
...
Ngay sau đó, người trẻ tuổi lại đáp trả những người khác, làm bọn họ tức giận đến đen cả mặt.
Cuối cùng, người trẻ tuổi tứ bình bát ổn ngồi trở lại, trên mặt treo nụ cười muốn ăn đòn: "Kỳ thực ta hẹn các ngươi tới đây chính là để mắng nữa các ngươi một trận, ta hỏi các ngươi có tức hay không? Có tức hay không?"