Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Qua một hồi hỏi thăm, cuối cùng bọn họ đã làm rõ ràng, hóa ra đám người này đang nói chuyện trong trò chơi.
Bên trong trò chơi có các nhân vật vô cùng nổi tiếng như Diệp Thiên Đế, Viêm đế, trước đây không lâu mới vừa đại diện cho Nhân tộc tham gia một trận đại chiến, kết quả bởi vì thao tác quá tao nên hại cho Nhân tộc đại bại, vậy nên bây giờ họ đang bị player đàm luận, phỉ nhổ.
Thiên kiêu thần ma đều thở dài một hơi.
"Hóa ra chỉ là nói một trò chơi!"
"Không phải đang nói chúng ta!"
"Làm hại ta kinh hồn táng đảm, giật nảy cả mình!"
...
Nhưng Viêm đế lại có ý kiến khác: "Cho dù chỉ là nhân vật trong trò chơi thì chúng ta cũng không nên thua! Không nói tới ta, thử nhìn Diệp huynh, Lý huynh, Đường huynh, có ai không phải thiên kiêu đỉnh cấp đương đại đâu? Nếu trò chơi hoàn toàn bắt chước đặc điểm của nhân vật mà lại thua thảm như vậy là hoàn toàn không có đạo lý!"
Lý Tiêu Dao đồng ý: "Không sai, quá mất mặt, dù là nhân vật trò chơi thì cũng không thể thua!"
"Phải biết trò chơi này lan truyền khắp vạn giới, nếu vô số ức player trong vạm giới bởi vì biểu hiện của nhân vật trong trò chơi mà chê cười chúng ta thì cũng tương đương với việc chúng ta ném mặt ra ngoài!" Trần bức vương nói.
"Quan trọng là nếu như player cầm nhân vật trò chơi của chúng ta làm ra chuyện không thể tưởng tượng nổi nào đó, thanh danh chúng ta sẽ hôi khắp vạn giới!" Viêm đế nói, vừa nghĩ tới việc player kia thế mà lại cầm nhân vật trò chơi của hắn nhảy nóng bỏng, hắn liền không rét mà run.
Player nào lại chơi như vậy, đây không phải là làm bẩn thanh danh hắn sao?
Diệp Thiên Đế tràn đầy đồng cảm, gật đầu nói: "Chúng ta nhất định phải đòi lại nhân vật trò chơi!"
Thế là bọn họ truy vấn player đằng sai nhân vật trò chơi là ai.
Người kia nói: "Đều nằm trong tay Sở văn hào, hắn là người sáng tác ra tiểu thuyết, hắn có quyền ưu tiên chọn lựa nhân vật trò chơi, cho nên hắn đã chọn hết tất cả nhân vật chính rồi. Kết quả ai ngờ hắn lại chơi trò chơi thối như vậy, cầm một đám vương bài thiên hồ mà lại chơi ra thành tích đớp cứt, ta cũng cảm thấy đáng tiếc thay các ngươi!"
"Đi, chúng ta đi tìm Sở Vân Phi, đòi lại nhân vật trò chơi!" Chúng thiên kiêu thần ma chạy tới nhà Sở Vân Phi.
Lúc này, đại văn hào Sở Vân Phi mới trở về từ nhà Sở ngự tọa.
Phỏng vấn mấy người cửu kiếp huynh đệ bọn họ, hắn đã thu thập được tư liệu cực kỳ trân quý, bởi vì tình nghĩa huynh đệ của bọn họ quá cảm động nên hắn đang chuẩn bị viết cho bọn họ một quyển tự truyện, tên là "Cửu Kiếp huynh đệ lục".
Đúng lúc này, đám người Diệp Thiên Đế, Viêm đế khí thế hung hăng chạy tới.
"Diệp ca, Tiêu ca, tại sao các ngươi lại tới đây? Tìm ta có chuyện gì không?" Sở Vân Phi vô cùng nhiệt tình: "Mau đi vào ngồi với ta một chút, ta mời các ngươi uống rượu ngon."
"Không cần, chúng ta có mấy vấn đề hỏi ngươi, hỏi xong liền đi!" Diệp Thiên Đế nói.
Sở Vân Phi có chút ngơ ngác, cười nói: "Được thôi, có vấn đề gì các ngươi cứ hỏi, ta biết gì nói nấy!"
Diệp Thiên Đế nói: "Vân Phi, nghe nói ngươi mang những tiểu thuyết đã viết lên vạn giới tiểu thuyết mạng?"
"Đúng vậy, làm sao?" Sở Vân Phi mộng bức.
Viêm đế hỏi: "Nghe nói lượng tiêu thụ rất tốt, toàn bộ đều lọt vào tinh phẩm?"
"Quả thực vô cùng không tệ, lượng đặt mua vượt qua ngàn ức, ta đang chuẩn bị lấy tiền đi mời mọi người uống rượu đây!" Sở Vân Phi nói, đây là thành tích của hắn, nói tới đây liền mặt mày hớn hở, hết sức đắc ý.
Tu La thần Đường Tam nói: "Nghe nói ngươi còn mô phỏng ra nhân vật trong tiểu thuyết để chơi trò chơi. Ví dụ như Đường Tam ta, Diệp Thiên Đế Diệp huynh, Viêm đế Tiêu Viêm huynh vân vân, có phải là có chuyện này hay không?"
"Đúng vậy, ta sùng bái các ngươi cho nên đổi hết toàn bộ!" Sở Vân Phi gật đầu, nội tâm bất định tâm thần bất an.
Chẳng lẽ thành tích của ta trong trò chơi đã bị bọn họ biết rồi?
Đừng mà, ta sẽ bị bọn họ gọt chết!
Lý Tiêu Dao nói: "Ta nghe nói ngươi chơi nhân vật trò chơi của chúng ta rất xuất sắc, thành tích tương đối kinh diễm! Trong mấy ngàn ức player trong trò chơi này, không một ai chơi xuất sắc hơn ngươi!"
"Ặc, cái này, không có mà..." Mồ hôi nhanh chóng trượt dài trên mặt Sở Vân Phi.
Trong lòng lớn tiếng la lên: Thật sự bị bọn hắn biết rồi, xong đời!
Hiện tại rốt cuộc nên làm gì?
Online chờ, rất gấp!
Trần Bắc Huyền nói: "Nhất là chủng tộc đại chiến vào mấy ngày trước, ngươi chơi thật lợi hại, thật ưu tú, thật kinh diễm! Mang theo một đám vương bài sáng tạo ra lịch sử trước đó chưa từng có, bây giờ ngoại giới đều đang lan truyền mỹ danh của ngươi!"
Sở Vân Phi ngơ ngác, mấy ngày trước có chủng tộc đại chiến?
Hắn đâu có tham gia?
Không đúng, có người thay hắn tham gia, đó chính là cộng chủ Lâm Bắc Phàm!
Lâm Bắc Phàm không chỉ là đệ nhất cường giả thế giới mà còn là cao thủ chơi trò chơi, cho nên hắn mới yên tâm giao lại nhân vật trò chơi cho hắn, để hắn nâng điểm lên...
Nói như vậy tức là Lâm Bắc Phàm đã phát huy xuất sắc trong trận đại chiến kia, lấy được thành tích vô cùng chói mắt?
Cho nên mỹ danh mới truyền ra, khiến cho mấy vị thiên kiêu biết được.
Đúng, không sai, hẳn là như thế!
Tuyệt đối là vậy!
Vẻ mặt Sở Vân Phi lập tức thay đổi, từ sầu mi khổ kiểm biến thành tinh thần phấn chấn, sau đó lại trở nên sầu mi khổ kiểm, ngữ khí nặng nề nói: "Không ngờ ta giấu sâu như vậy mà vẫn là bị các ngươi phát hiện!"
"Thật sự là ngươi?" Diệp Thiên Đế mở to hai mắt nhìn.
Sở Vân Phi lớn tiếng nói: "Không sai, chính là ta! Ta ngả bài, ta không giả vờ nữa, những nhân vật trò chơi kia chính là ta đổi lấy, vẫn luôn là ta điều khiển, trậm chủng tộc đại chiến vào mấy ngày trước cũng là ta chơi. Ban đầu ta nghĩ dùng nhân vật của các ngươi đánh ra tiếng tăm rồi sẽ nói cho các ngươi biết. Kết quả các ngươi đã phát hiện trước ... Ầy!"
Trong ngữ khí còn mang theo một chút hối hận, một chút tiếc nuối.
Hối hận không thể làm được tốt hơn, tiếc nuối vì đã để cho bọn họ phát hiện trước, không đủ kinh hỉ.
Đồng thời trong lòng còn thầm nói: Lâm huynh, cảm tạ ngươi đã để cho ta có thể thẳng lưng trước mặt mấy đại ca!
Dù sao ngươi cũng không cần những hư danh này, ta liền nhận vậy.
Về sau mời ngươi ăn tiệc lớn!
Nhìn vẻ khiếp sợ của đám người, Sở Vân Phi lại thầm thở dài: Cơ trí như ta, vì sao lại có thể ưu tú tới vậy? Tài hoa và ưu điểm toàn thân ta đều không thể che giấu!
Vỗ tay đâu rồi?
Reo hò đâu rồi?
Sở Vân Phi nhập vai, sắc mặt càng thêm thâm trầm.
Hoàn toàn không biết mấy người đối diện đều hiểu lầm, ánh mắt nhìn Sở Vân Phi lập tức thay đổi.
"Thật sự là ngươi?" Viêm đế xác nhận lại lần nữa.
Sở Vân Phi lập tức nói: "Không sai, là ta, chính là ta, không có lửa làm sao có khói!"
"Được, nếu ngươi đã thừa nhận thì ta không thèm khách khí nữa!" Viêm đế giơ nắm đấm lớn lên: "Ta đánh chết cái tên hỗn trướng lang tâm cẩu phế nhà ngươi!"
"Ai u!" Sở Vân Phi kêu thảm.