Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Tiêu ca, ta đã làm sai điều gì, sao ngươi lại đánh ta?" Sở Vân Phi kêu to.
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi? Ngươi đã làm sai cái gì chính ngươi không rõ chắc? Ngươi cũng đã thẳng thắn thừa nhận rồi, bây giờ lại chết không nhận?" Viêm đế nộ khí đằng đằng, giơ nắm đấm tiếp tục điên cuồng đánh hắn: "Ta đánh chết tên quy tôn nhà ngươi!"
"Bành" "Bành"...
Một quyền lại một quyền, liên tục đánh vào mặt Sở Vân Phi.
Khuôn mặt ban đầu coi như là tuấn tú của hắn dưới từng đợt nắm đấm này đã sưng thành một bọc lớn.
Sở Vân Phi giãy giụa tán loạn, muốn tránh né nắm đấm của Viêm đế.
Nhưng sao hắn có thể là đối thủ của Viêm đế được?
Mỗi một quyền của Viêm đế đều chuẩn xác không lầm đánh vào mặt hắn, làm hắn đau đến mức kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể trốn ra sau lưng Diệp Thiên Đế.
"Tiêu ca hắn điên rồi, mau giúp ta ngăn hắn lại!"
Diệp Thiên Đế ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tiêu huynh không điên, kẻ điên là ngươi! Ngay cả chúng ta mà cũng dám trêu đùa, làm bẩn hình tượng của chúng ta, khiến cho chúng ta bị vạn giới chế nhạo ... Ta thấy ngươi là sống quá lâu nên chán sống rồi!"
"Diệp ca, ngươi nói cái gì vậy, ta nghe không rõ ..." Sở Vân Phi xoa khuôn mặt đã sưng như đầu heo, vẻ mặt mộng bức.
"Giả vờ đi, ngươi tiếp tục giả vờ cho ta, ta thấy trong lòng ngươi hiểu rõ đấy!" Tu La thần Đường Tam đưa tay chộp một cái, túm hắn ra khỏi sau lưng Diệp Thiên Đế, đặt trước mặt mọi người.
Hai tay Lý Tiêu Dao nắm chặt, tiếng khớp vang lên răng rắc răng rắc, sau đó hắn lộ ra một nụ cười âm trầm: "Nếu ngươi đã dâng tới cửa rồi thì ta cũng không khách khí!"
"Lý huynh đệ, ngươi muốn làm gì?" Sở Vân Phi thảm thiết nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy.
"Hủy hoại hình tượng của chúng ta mà còn không biết hối cải, đáng chém!" Tiếng nói Trần bức vương vang vọng nói.
Sau đó tất cả mọi người đều giơ nắm đấm lớn lên dùng sức điên cuồng đánh hắn.
Tất cả đều rơi lên trên người Sở Vân Phi, ầm ầm rung động, Sở Vân Phi phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Đừng mà, đừng đánh ta, ta biết lỗi rồi!"
Mọi người dừng đánh đấm, Diệp Thiên Đế hỏi: "Nói, rốt cuộc ngươi sai ở đâu?"
"Ta ... Ta cũng không biết!" Sở Vân Phi nghiêm túc suy nghĩ, phát hiện hình như mình cũng không làm chuyện gì thất đức.
Diệp Thiên Đế lớn tiếng nói: "Vẫn còn chưa biết hối cải, tiếp tục đánh cho ta!"
"Bành" "Bành"...
Sở Vân Phi lại tiếp tục kêu thảm.
"Chờ chút, cho ta chút thời gian, để ta cẩn thận suy nghĩ một chút!" Sở Vân Phi kêu to.
"Cái này mà còn phải nghĩ? Ngươi làm chuyện gì chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết hay sao?" Viêm đế lắc đầu, sắc mặt vô cùng khó coi: "Ngươi quá không ra gì, ta thấy trong lòng ngươi căn bản cũng không hối hận, tiếp tục đánh!"
"Bành" "Bành"...
Sở Vân Phi tiếp tục phát ra tiếng kêu thảm.
"Chờ chút, cho ta thêm một cơ hội, ta sẽ làm người tốt!" Sở Vân Phi lại kêu to.
"Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi vẫn không biết hối cải, không biết mình phạm lỗi gì, ngươi bảo chúng ta làm sao tha thứ cho ngươi?" Diệp Thiên Đế dùng vẻ mặt thất vọng nói: "Vân Phi, ngươi thay đổi rồi, ngươi đã không còn là ngươi."
Sở Vân Phi muốn khóc: "Nhưng ta thực sự không biết ta phạm lỗi gì, các ngươi có thể cho ta gợi ý không?"
"Lại còn muốn gợi ý?" Lý Tiêu Dao lắc lắc đầu: "Ta thấy ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, thiên vương lão tử có đến cũng không thể nào cứu được ngươi, mọi người tiếp tục đánh cho ta, đừng có ngừng! Ai ngừng kẻ đó là vương bát đản!"
"Bành" "Bành"...
Sở Vân Phi lại hét thảm, thanh âm như tiếng đỗ quyên hót, vô cùng thê thảm.
Cuối cùng, Sở Vân Phi nhận mệnh, tứ ngưỡng bát xoa* ngã trên mặt đất, xếp thành một chữ "Đại" (大) lớn, gương mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Đánh đi, các ngươi đánh đi, dù sao ta nói cái gì các ngươi cũng không nghe, dứt khoát đánh chết ta đi thôi!"
*Tứ ngưỡng bát xoa: Chỉ tư thế ngửa mặt lên trời, dạng chân dạng tay ra
Bộ dáng đáng thương như vậy ngược lại khiến mọi người không định hạ thủ.
Thực sự cũng không có chỗ xuống tay, bởi vì những nơi có thể đánh nếu tiếp sẽ không còn là nam nhân.
Dù sao hắn cũng là huynh đệ, thành tỷ muội là không tốt.
Viêm đế lắc đầu, nhìn Sở Vân Phi sống không còn gì luyến tiếc, vẻ mặt thất vọng: "Vân Phi, ngươi tình nguyện bị đánh chết cũng không muốn nhận sai, ngươi vẫn là Sở văn hào kiêu ngạo kia, đáng tiếc lại đi nhầm hướng, ta đã nhìn lầm ngươi!"
"Không phải chỉ là nói xin lỗi thôi sao, vì sao ngươi có chết cũng không nhận? Chúng ta cũng không định làm gì ngươi, chỉ cần ngươi nói một tiếng xin lỗi, chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi!" Diệp Thiên Đế tận tình khuyên bảo.
"Chúng ta coi ngươi là hảo huynh đệ, ngươi lại bán đứng chúng ta, sau đó còn không nhận sai... Ai!" Đường Tam nói.
"Đi, coi như không có người bạn như ngươi!"
...
Các vị thiên kiêu đang chuẩn bị rời đi, Sở Vân Phi bỗng nhiên nhảy dựng lên ôm lấy chân Viêm đế: "Không cho phép các ngươi đi! Tất cả đều không được đi! Không nói rõ ràng thì không được đi! Ta muốn lấy lại sự trong sạch của ta!"
"Được, nếu ngươi đã muốn nói rõ ràng thì chúng ta liền nói rõ với ngươi, từ đầu tới đuôi!"
Sau đó đám người bắt đầu thảo luận về chuyện này.
Mọi chuyện càng phân chia càng rạch ròi, càng nói càng rõ ràng.
Sau khi làm rõ chân tướng, sắc mặt Sở Vân Phi tái xanh: "Lâm Bắc Phàm, ngươi lại hố ta!"
"Chuyện này liên quan gì tới Lâm huynh?" Diệp Thiên Đế không hiểu.
Sở Vân Phi xoa vết thương trên mặt, hít sâu một hơi, sau đó nghiến răng nghiến lợi: "Chư vị, thật ra đằng sau chuyện này đều là do Lâm Bắc Phàm giở trò! Hắn không chỉ hại các ngươi mà còn hại chết ta!"
Thế là Sở Vân Phi nói hết đầu đuôi mọi chuyện ra.
Diệp Thiên Đế nổi giận: "Không ngờ thế mà là tên hố hàng Lâm Bắc Phàm này!"
Viêm đế cũng nổi giận: "Ta còn nói ai lại hố như vậy, hóa ra là Lâm Bắc Phàm, không sai đâu được! Gia hỏa này hố chết người không đền mạng! Lâu rồi không có động tĩnh gì ta còn cho rằng hắn đã sửa đổi, hoàn lương, không ngờ là đang dồn đại chiêu!"
Trên mặt Đường Tam cũng có nộ khí: "Chúng ta phải đi tìm hắn tính sổ! Đánh không lại cũng phải đi!"
Lý Tiêu Dao đỡ Sở Vân Phi hoàn toàn biến dạng dậy, nhìn gương mặt vặn vẹo không thành hình người kia, đau lòng nói: "Vân Phi, ủy khuất ngươi rồi! Đều là do ta vừa rồi ra tay quá nặng..."
Trần Bắc Huyền lấy ra một tờ linh phù, nói: "Chỗ ta có một linh phù thượng hạng!"
"Không, bây giờ ta chưa chữa thương, ta muốn để lại vết thương trên mặt, đi đối chất với hắn!" Sở Vân Phi nghiến răng nghiến lợi.
Thế là đám người khí thế hung hăng đi tìm Lâm Bắc Phàm.