Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 892 - Chương 892. Manh Oa Đàng Hoàng

Chương 892. Manh oa đàng hoàng Chương 892. Manh oa đàng hoàng

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

"Ta là Sở Vân Phi, Sở Vân Phi đưa nhân vật trò chơi cho ngươi!" Sở Vân Phi bi phẫn nói.

"Hóa ra ngươi là Sở huynh đệ!" Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, vừa cẩn thận xác nhận lại vừa chần chừ nói: "Tại sao ngươi lại hoá trang bản thân thành dạng này, hơn nữa còn là hóa trang thật... Chơi cosplay?"

"Đương nhiên là bị ngươi hại!" Sở Vân Phi muốn thổ huyết.

Lâm Bắc Phàm lập tức trở mặt: "Đừng nói bậy! Vừa rồi ta cũng đã nói vết thương trên người ngươi theo thứ tự là mấy người bên cạnh ngươi làm, làm sao có khả năng là ta hại được? Ngươi không được vô duyên vô cớ hủy hoại sự thanh bạch của ta, dù là huynh đệ thì ta cũng không tha cho ngươi!"

"Ngươi ..." Sở Vân Phi tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo.

"Cứ để ta tới nói!" Diệp Thiên Đế đẩy Sở Vân Phi đang chất chồng tức giận ra, cười híp mắt hỏi, vừa hỏi đã đánh trúng điểm chí mạng: "Lâm huynh, nghe nói trước đó ngươi lấy mấy nhân vật trò chơi mô phỏng chúng ta từ chỗ Vân Phi, sau đó chơi một trận chủng tộc đại chiến? Có chuyện này hay không?"

Lâm Bắc Phàm lén lút nhìn thoáng qua Sở Vân Phi hoàn toàn biến dạng, lập tức lắc đầu: "Hoàn toàn không có!"

"Ngươi ... Thế mà lại không dám thừa nhận?" Sở Vân Phi tức giận.

"Ta thừa nhận cái gì? Cho đến giờ ta vẫn không hiểu ngươi đang nói gì." Lâm Bắc Phàm giả bộ hồ đồ.

"Vân Phi, ngươi tạm thời lui ra phía sau, cứ để chúng ta tới hỏi."

Hiển nhiên không một ai tin tưởng Lâm Bắc Phàm, bởi vì Lâm Bắc Phàm trong suy nghĩ của bọn họ chính là một tên hố hàng to, đã hố qua không biết bao nhiêu người, người ở đây đều là nạn nhân của hắn.

Cho nên bọn hộ cần tiến thêm một bước xác nhận.

"Lâm huynh, mấy ngày nay ngươi làm gì?" Viêm đế hỏi vòng vèo.

"Lên lớp, ngươi xem manh oa ngồi đầy ở chỗ ta đây, quyết tâm chăm chỉ học tập của bọn nó khiến ta vô cùng cảm động, cho nên mấy ngày nay ta đều đang lên lớp cho bọn nó!" Trên mặt Lâm Bắc Phàm tỏa ra quang mang cao thượng của lão sư, sau đó phất tay với bọn nhỏ ở trong phòng phía sau: "Các ngươi nói có đúng không, manh oa?"

Manh oa lập tức gật đầu, vô cùng ngây thơ chất phác nói.

"Đúng vậy, mấy ngày nay chúng ta đều đang lên lớp với lão sư!"

"Lão sư lên lớp rất hay, dạy chúng ta rất nhiều tri thức, chúng ta được lợi không nhỏ!"

"Lão sư bận rộn mà vẫn rút thời gian dạy cho chúng ta, khiến cho chúng ta rất cảm động!"

"Lâm lão sư là lão sư giỏi nhất thế giới!"

"Cả đời này ta đều muốn ở cùng lão sư học tập!"

...

"Manh oa, chỉ cần các ngươi học hữu sở thành, lớn lên đền đáp thế giới linh khí khôi phục thì dù lão sư vất vả cũng là xứng đáng!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói, trên thân mang theo cảm giác vĩ đại cúc cung tận tụy, dốc hết tâm huyết vì sự nghiệp giáo dục.

Quang mang của hắn huy hoàng xán lạn, đời đời bất hủ!

"Tạ ơn lão sư! Lão sư khổ cực rồi!" Manh oa trăm miệng một lời.

"Vì các ngươi, không khổ cực!" Lâm Bắc Phàm vui mừng trả lời.

Tiết mục cảm độnh học sinh tôn sư trọng đạo, lão sư bảo vệ học sinh được trình diễn ngay tại chỗ.

Mấy thiên kiêu ở đây nhìn mà hết sức khó chịu, luôn cảm thấy một màn này rất giả dối.

"Được rồi, Lâm huynh ngươi không cần diễn nữa, nhìn mà ta nổi hết da gà! Nhưng ta vẫn cảm thấy có vấn đề, Vân Phi, ngươi giám sát hắn chặt chẽ cho ta, để tự chúng ta đến hỏi!" Diệp Thiên Đế nói.

"Được rồi, Diệp ca ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào hắn, không cho hắn làm loạn!" Sở Vân Phi lớn tiếng nói, sau đó giống như một con sói đói nhìn Lâm Bắc Phàm chăm chăm.

"Ngươi có muốn chữa khỏi vết thương trên mặt trước không, bộ dáng này của ngươi quá xấu, làm cho ta buồn nôn!" Lâm Bắc Phàm nói.

Sở Vân Phi: "..."

Thế là Lâm Bắc Phàm bị đám người kéo ra ngoài.

Diệp Thiên Đế ôm lấy Tiểu Niếp Niếp, giọng điệu ôn hòa hỏi: "Tiểu Niếp Niếp, ngươi là ngoan nhất, đúng không?"

Tiểu Niếp Niếp gật đầu một cái, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Diệp Thiên Đế tiếp tục nói: "Ngươi hãy thành thật nói cho ca ca, trước đó có phải lão sư của ngươi đang chơi trò chơi không? Hắn còn dùng nhân vật trò chơi của ca ca làm ra một số việc loạn thất bát tao, hại Nhân tộc đại bại?"

Trong lòng Tiểu Niếp Niếp muốn hỏng mất.

Đúng là trước đó bọn họ chơi trò chơi, cũng là bọn họ làm hại Nhân tộc đại bại.

Ngoài ra nhân vật trò chơi của Diệp Thiên Đế là do nàng điều khiển, chết nhanh nhất thảm nhất mất mặt nhất chính là nàng, làm hại ca ca cũng mất mặt theo. Hiện tại ca ca tìm tới cửa, muôn ngàn lần không thể cho hắn biết.

"Không có, chúng ta vẫn luôn lên lớp!" Giọng nói Tiểu Niếp Niếp thanh thúy.

"Thật sự không có?" Diệp Thiên Đế vẫn hoài nghi.

"Thật sự không có, mấy ngày nay chúng ta vẫn luôn lên lớp, lão sư còn giảng cho chúng ta rất nhiều kiến thức mới!" Tiểu Niếp Niếp giơ bút ký của mình ra, vẻ mặt thiên chân vô tà nói.

Lăn lộn với Lâm Bắc Phàm đã lâu, kỹ năng diễn xuất của Tiểu Niếp Niếp đã xuất thần nhập hóa.

Diệp Thiên Đế xác nhận không phải.

Hơn nữa Tiểu Niếp Niếp là một hài tử tốt nghe lời hiểu chuyện, nhất định sẽ không lừa gạt ca ca hắn đây.

...

Lý Tiêu Dao tìm tới nữ nhi nhà mình, Lý Ức Như.

"Ức Như, ngươi hãy thành thật nói cho phụ thân biết, có phải trước đó lão sư của ngươi đang chơi trò chơi không? Chính là trò chơi mô phỏng có rất nhiều thiên kiêu ở thế giới linh khí khôi phục kia đó."

Trong lòng Lý Ức Như có chút hỏng mất: "Phụ thân, làm sao vậy?"

"Làm sao vậy?" Lý Tiêu Dao hết sức tức giận: "Trước đó ta bỏ ra thời gian mười mấy năm, thật vất vả mới tẩy hết được thanh danu hôi thối trên người. Kết quả hắn lấy nhân vật trò chơi của ta đi câu dẫn yêu nữ, làm hại thanh danh bây giờ của ta lại bị hủy, quá ghê tởm! Cho nên ta phải tìm hắn tính sổ, khiến hắn cho ta một lời bàn giao!"

Trong lòng Lý Ức Như càng thêm hỏng mất.

Nhân vật trò chơi kia thật ra là nàng chơi, biến thành bộ dáng phụ thân nên nàng vô cùng hưng phấn, thế là lá gan biến lớn, làm ra chuyện khác người, kết quả quá trớn, bị lão cha tự mình tìm tới cửa.

Nếu như để hắn biết chuyện thì chẳng phải mông ta sẽ nở hoa hay sao?

Mụ mụ cũng không gánh nổi!

Thế là nàng lập tức lắc đầu: "Không có, trước đó ta và lão sư đều đang nghiêm túc học tập, chúng ta căn bản không rảnh đi chơi trò chơi."

"Thật sự không có?" Lý Tiêu Dao vẫn hoài nghi.

Lý Ức Như lấy ra đòn sát thủ, dịu dàng nói: "Phụ thân, chẳng lẽ ngươi còn không tin nữ nhi của ngươi sao?"

"Ta đương nhiên tin tưởng nữ nhi ngoan của ta!" Lý Tiêu Dao hóa thành từ phụ.

Mấy vị thiên kiêu khác cũng lần lượt hỏi thăm manh oa, phần lớn có được kết quả giống nhau, đó chính là lúc đó bọn họ đang lên lớp với lão sư, căn bản không chơi trò chơi, cũng không có khả năng chơi trò chơi.

Bình Luận (0)
Comment