Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Vừa rồi ta đã hỏi thăm tiểu Niếp Niếp. Nàng nói mấy ngày nay nàng và lão sư đều ở đây học tập, vô cùng nghiêm túc, không đi chơi trò chơi." Diệp Thiên Đế trầm giọng nói: "Mọi người đều biết Tiểu Niếp Niếp là một hài tử ngoan, vô cùng tin tưởng ta, nhất định sẽ không lừa gạt ta."
"Vừa rồi ta cũng hỏi thăm nữ nhi ngoan của ta, nàng nói mấy ngày nay nàng và đám học sinh đều đang ở đây học tập, chưa từng chơi trò chơi, cũng không thấy Lâm huynh đi chơi trò chơi gì. Ta tin tưởng Ức Như." Lý Tiêu Dao nói.
"Vừa rồi ta hỏi tiểu nữ hài mặc trang phục màu xanh lục, tên nàng là Xuân Bảo, câu trả lời cũng tương tự hai vị." Viêm đế nói.
"Quan hệ của ta và và nãi ba Giang Hạo tương đối tốt, cho nên ta hỏi song bào thai nữ nhi Giang Mộng và Giang Nghệ của hắn, các nàng nói trong khoảng thời gian này Lâm Bắc Phàm đều đang lên lớp, căn bản không chơi trò chơi gì!" Tu La thần Đường Tam nói.
"Ta đã hỏi qua những hài tử khác, câu trả lời của bọn nó đều giống các vị!" Trần bức vương nói.
Năm vị thần ma thiên kiêu chìm vào trầm tư.
Cuối cùng Diệp Thiên Đế khuôn mặt run rẩy: "Nói như vậy tức là, Vân Phi huynh đệ nói láo?"
"Hắn muốn vứt nồi cho Lâm huynh, nếu suy đoán theo lẽ thường thì chúng ta sẽ thật sự hoài nghi là do Lâm huynh làm, đúng là giỏi tính toán!" Viêm đế híp mắt lại: "Kết quả không ngờ đối phương vẫn luôn ở cùng manh oa. Bọn nó làm chứng cho Lâm Bắc Phàm! Ta không tin nhiều manh oa thiên chân khả ái như vậy lại ngụy tạo bằng chứng, như vậy đáp án chỉ có một!"
"Chúng ta bị tên hỗn đản Sở Vân Phi này lừa gạt rồi!" Vẻ mặt Tu La thần Đường Tam âm trầm.
"Hơn nữa còn bị lừa hai lần!" Mặt Trần bức vương đỏ như muốn nhỏ máu.
Nghĩ đến việc hắn là nổi thần ma thiên kiêu nổi tiếng, hơn nữa còn là đại bức vương được vạn chúng ngưỡng vọng, thế mà lại bị lừa tận hai lần, bị người ta coi như khỉ đùa nghịch, quá mất mặt, quá không có bức cách!
"Đi, chúng ta đi tìm hắn tính sổ!" Lý Tiêu Dao lớn tiếng nói.
Bên ngoài Thanh Bạch nhân gia.
Lâm Bắc Phàm gọi hai phần "phần ăn của Lâm Bắc Phàm", hết sức ân cần vẫy tay với Sở Vân Phi: "Sở huynh đệ mau ngồi xuống, đây là đồ ăn ta đặc biệt gọi cho ngươi, có hiệu quả rất lớn cho chữa thương!"
"Ta không ăn, ta phải nhìn chằm chằm vào ngươi, tránh cho ngươi đào tẩu!" Sở Vân Phi hung ác nói.
"Ta không có lỗi gì, vì sao phải trốn?" Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ nói.
"Hừ! Biết người biết mặt không biết lòng, ngươi làm cái gì trong lòng ngươi tự rõ! Bây giờ nhiệm vụ quan trọng của ta chính là nhìn chằm chằm ngươi, tuyệt đối không chấp nhận viên đạn bọc đường của ngươi, càng không có khả năng tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi!" Sở Vân Phi lời lẽ chính nghĩa nói.
"Được thôi, tùy ngươi, ngươi không ăn thì ta ăn trước!"
Thế là Lâm Bắc Phàm ăn như gió cuốn, ăn đến vô cùng sảng khoái.
Sở Vân Phi nhìn mà chảy nước miếng, nhưng vừa nghĩ tới tiết tháo lại lập tức giữ thái độ đoan chính.
Không bao lâu sau, đám người Diệp Thiên Đế, Viêm đế khí thế hung hăng đi tới.
Sở Vân Phi thấy vậy thù trong lòng vui vẻ.
Sắc mặt khó coi như thế nhất định là do Lâm Bắc Phàm đã bại lộ, cho nên bọn họ tức giận.
Nhìn Lâm Bắc Phàm đang ở trong phòng chậm rãi ăn thức ăn ngon, thầm nghĩ trong lòng, Lâm Bắc Phàm ngươi thảm rồi, ngươi xong đời rồi, thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi, đại thù của ta cuối cùng cũng báo!
Sở Vân Phi lập tức tiến lên nghênh đón, mang theo vài phần mừng rỡ, còn có vài phần sốt ruột: "Lâm Bắc Phàm đang ngồi ăn ở đây, ta mang các ngươi đi báo thù rửa hận!"
Các vị thiên kiêu chấn kinh, nhìn Sở Vân Phi "tiểu nhân đắc chí".
Diệp Thiên Đế lắc đầu, không dám tin nhìn Sở Vân Phi, nói: "Vân Phi, thật không ngờ đến lúc này rồi mà ngươi còn chết sống không thừa nhận, ngươi vẫn còn muốn gạt chúng ta?"
"Ta lừa các ngươi ... Ta lừa các ngươi cái gì?" Sở Vân Phi lại ngơ ngác.
Viêm đế vỗ vỗ bả vai Sở Vân Phi, đau lòng nói: "Vân Phi, ta một lần nữa tin tưởng ngươi, thế nhưng ngươi lại bán đứng sự tín nhiệm của ta dành cho ngươi! Ngươi như vậy thật khiến ta đau lòng, phẫn nộ!"
"Hả?" Trên đầu Sở Vân Phi có thêm một dấu hỏi.
"Không chỉ lừa gạt chúng ta mà còn vu hãm người khác ..." Đường Tam lắc đầu: "Vân Phi, ngươi thật sự thay đổi rồi!"
"Ta thay đổi cái gì ... Ta không hiểu các ngươi đang nói gì!" Trên đầu Sở Vân Phi tiếp tục mọc thêm một dấu chấm hỏi.
Sở Vân Phi kiềm chế dự cảm không tốt trong nội tâm, đưa tay chỉ vào Lâm Bắc Phàm trong Thanh Bạch nhân gia, gấp gáp nói: "Lâm Bắc Phàm đang ở đây, ta mang các ngươi đi bắt hắn!"
"Không ngờ đã tới lúc này rồi mà ngươi còn chấp mê bất ngộ?" Lý Tiêu Dao thở dài.
"Rốt cuộc ta làm gì, vì sao các ngươi đều nói như vậy, có thể nói cho ta biết nguyên nhân cụ thể được không?" Sở Vân Phi sắp khóc.
"Vân Phi, sau đây có thể ta sẽ có lỗi với ngươi, ta sợ ta không dùng sức đã đánh bất tỉnh ngươi!" Trần bức vương siết chặt hai tay, khớp xương vang lên răng rắc răng rắc, khuôn mặt còn hơi vặn vẹo.
"Vân Phi, ngươi phải nhịn được, chúng ta đánh ngươi là để tốt cho ngươi!" Diệp Thiên Đế thương thu bi xuân nói.
"Ta tin tưởng một lát nữa ngươi sẽ trở về thành Vân Phi chúng ta quen thuộc!" Viêm đế cũng nắm chặt nắm đấm.
"Chư vị, để ta tới trước đi, ta quá tức giận, hiện tại ta không thể áp chế nổi nữa! Mong các vị lượng thứ!" Lý Tiêu Dao ra quyền đầu tiên, một quyền đánh vào hốc mắt Sở Vân Phi.
... . .
Sở Vân Phi ai u một tiếng, che mắt nói: "Tại sao ngươi lại đánh ta?"
"Bởi vì không đánh ngươi thì ta nghĩ không thông!"
Mấy thiên kiêu còn lại cũng xuất thủ, có quyền ra quyền, có cước ra cước, chiêu nào chiêu nấy đều hung ác.
Sở Vân Phi đau đớn kêu to, ôm lấy đầu run lẩy bẩy.
Đến giờ hắn vẫn nghĩ mãi mà không rõ, chẳng phải người bọn họ nên đánh là Lâm Bắc Phàm sao, tại sao lại là hắn?
Hắn đến cùng đã làm sai điều gì?
Tại sao phải đối xử với hắn như vậy?
Đúng lúc này, một con dao phay bay ra từ trong phòng bếp, cắm vào trước mặt Sở Vân Phi.
Các thiên kiêu ngẩng đầu: "Đệ muội, có chuyện gì?"
Trong lòng Sở Vân Phi ôm hi vọng, chẳng lẽ là tới cứu hắn?
Bạch Thanh Thanh đi ra, sắc mặt khó coi nói: "Muốn đánh thì các ngươi chuyển sang nơi khác mà đánh, không được đánh ở cửa ra vào nhà ta, ảnh hưởng việc làm ăn!"
"Được!" Mấy vị thiên kiêu chuyển Sở Vân Phi vào một con hẻm như chuyển bao tải, tiếp tục hành hung.
Bên trong truyền ra tiếng kêu thảm.
Nghe tiếng kêu thảm thiết này, Lâm Bắc Phàm ăn uống vui vẻ.
Bạch Thanh Thanh ngồi xuống trước mặt Lâm Bắc Phàm, hỏi: "Có phải ngươi ... Lại làm chuyện gì không?"
"Không có, đến giờ ta vẫn không biết là có chuyện gì xảy ra, thật lạ!" Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm lương thiện, sau đó xếp chén đũa cho Bạch Thanh Thanh: "Thanh Thanh, chúng ta cùng nhau ăn!"