Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Lâm Bắc Phàm đổ mồ hôi, truyền thanh nói: "Nương nương, không phải ngươi đã che chắn ta rồi sao?"
Giọng nói Nữ Oa nương nương lại một lần nữa truyền đến: "Không có, bản cung chưa bao giờ che chắn ngươi, bản cung muốn xem ngươi mắng bản cung bao nhiêu lần, không nhiều không ít, vừa vặn 365 lần. Lâm Bắc Phàm, ngươi giỏi!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Lâm Bắc Phàm đổ mồ hôi đầm đìa, thế mà lại tính toán rõ ràng như vậy, Nữ Oa nương nương thật quá hẹp hòi!
Dường như hắn đã thấy bộ dáng Nữ Oa nương nương nghiến răng nghiến lợi.
Cảm giác nếu không giải thích rõ ràng, nhất định sẽ bị tới đòi nợ.
Lâm Bắc Phàm bây giờ đang đuối lý, Nữ Oa nương nương ngoại trừ có chút tùy hứng ra thì thực sự rất tốt với hắn, còn đưa Hà Đồ Lạc Thư cho hắn mượn.
Bây giờ hắn mắng người ta sau lưng, vô cùng ti tiện.
Thế là Lâm Bắc Phàm lập tức cứu vãn: "Nương nương đừng hiểu lầm, thật ra ta đang muốn lung lay một tên ngốc!"
Nữ Oa nương nương hùng hổ dọa người: "Ai?"
Lâm Bắc Phàm lén lút liếc Hạo Thiên thượng đế một cái, nói trong lòng: "Hạo Thiên, Thiên Đình chi chủ, Hạo Thiên thượng đế!"
"Thế mà hắn cũng tới?" Giọng nói Nữ Oa nương nương lộ ra vẻ sửng sốt, sau đó vô cùng tán đồng: "Hạo Thiên quả thực là một tên ngốc, không nhìn rõ vị trí của bản thân, cho là có lão sư làm chỗ dựa liền có thể muốn làm gì thì làm, sao hắn không nghĩ tới việc dù là ở đâu cũng đều lấy thực lực vi tôn, có bối cảnh thông thiên cũng chẳng ích gì, chút ít tính toán của hắn đứng trước mặt Thánh Nhân chỉ có thể làm trò hề cho thiên hạ mà thôi."
Lâm Bắc Phàm lén lút gật đầu, biểu thị đồng ý.
Nữ Oa nghiêm túc căn dặn: "Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, có thể không đắc tội thì tận lực không đắc tội, bởi vì tiểu tử này thích chơi trò đâm chọc sau lưng, lòng dạ đen tối, để lão sư hắn biết được thì phiền toái!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Dù là ở đâu, người đâm chọc sau lưng cũng bị người ta mang thành kiến.
Cho dù hắn là Thiên Đình chi chủ cao quý thì cũng vậy.
"Đúng rồi, còn có vị Thánh Nhân ở Địa phủ kia nữa, Lâm huynh thấy thế nào?" Hạo Thiên thượng đế nghe đến say sưa ngon lành, dứt khoát kéo cả vị Thánh Nhân cuối cùng lên, bản thân hắn không dám mắng, nhưng nghe người khác mắng thì trong lòng cũng sảng khoái.
"Vị kia thì thôi đi, nàng chỉ quản lý Địa phủ, cũng không làm ra chuyện gì khác người." Lâm Bắc Phàm lắc đầu.
Giọng nói Nữ Oa nương nương một lần nữa truyền đến: "Không thể thôi!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Nương nương, ngươi vẫn chưa đi sao?" Lâm Bắc Phàm hậm hực nói.
"Đương nhiên không đi, ai biết sau khi bản cung đi ngươi sẽ phỉ báng bản cung như thế nào? Cho nên bản cung vẫn luôn nghe, ngươi đừng mơ tưởng hất bản cung đi!" Giọng nói Nữ Oa nương nương tiếp tục truyền đến, mang theo một chút chế nhạo.
Lâm Bắc Phàm đổ mồ hôi, thực sự là một nương nương xảo trá.
"Ngươi đã nói cả bản cung rồi, nếu mà không nói nàng, ngươi cứ biết tay!" Thanh âm uy hiếp của Nữ Oa nương nương truyền đến.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Thực sự là một nương nương nhỏ mọn!
"Lâm huynh, ngươi sao vậy, sắc mặt thật khó coi." Hạo Thiên thượng đế hỏi.
"Không có gì, chỉ là nhớ tới chuyện mấy Thánh Nhân kia làm với ta nên trong lòng thấy khó chịu, vô cùng khó chịu mà thôi, còn có chút phẫn nộ!" Lâm Bắc Phàm nói, vứt nồi cho Thánh Nhân.
"Đúng vậy!" Hạo Thiên thượng đế nhẹ nhàng thở dài, cảm giác đồng cảnh ngộ.
"Tiếp theo chúng ta vẫn nói về Bình Tâm nương nương một chút đi!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Lâm huynh, không phải vừa rồi ngươi nói không đàm luận về vị nương nương kia sao?" Hạo Thiên thượng đế nói.
Ta cũng không muốn, nhưng một vị nương nương khác ép ta phải nói.
"Các Thánh Nhân khác đều đã nói, nếu không nói vị kia thì cảm thấy có chút không đầy đủ, cho nên dứt khoát nói hết đi." Lâm Bắc Phàm thở dài.
"Tại hạ rửa tai lắng nghe!" Hạo Thiên thượng đế nghiêm mặt.
"Bình Tâm nương nương ..." Lâm Bắc Phàm cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra được khuyết điểm của nàng: "Bình Tâm nương nương, nàng kỳ thực chính là ... Lòng dạ mềm yếu!"
Lúc này, giọng nói Bình Tâm nương nương truyền đến: "Lâm Bắc Phàm, ngươi gọi bản cung có chuyện gì?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Hắn cảm thấy thật mệt tâm, vô cùng mệt tâm.
Mấy nương nương các ngươi sao lại rảnh rỗi như vậy, hàng ngày đến dòm ngó chuyện riêng của người ta, còn có cho ta chơi đùa thoải mái không?
Bất đắc dĩ, Lâm Bắc Phàm đành phải giải thích với Bình Tâm nương nương là trước mặt hắn có một tên ngu, là vị đến từ Hồng Hoang Thiên Đình, hắn đang chuẩn bị lung lạc tên này, có thể sẽ mắng nương nương vài câu, hi vọng nương nương bỏ qua cho.
Tính tình Bình Tâm nương nương rất tốt, không để ý.
Hơn nữa còn căn dặn Lâm Bắc Phàm phải cẩn thận Hạo Thiên thượng đế, gia hỏa này thoạt nhìn đạo mạo chứ thực chất vô cùng âm hiểm, thích đâm chọc sau lưng, không được trúng kế của hắn.
Lâm Bắc Phàm gật đầu, biểu thị đã biết rõ.
Sau đó lại nhìn Hạo Thiên thượng đế, ánh mắt đã thay đổi.
Thế mà khiến cho cả hai vị nương nương đều ghét bỏ, còn mắng là ngụy quân tử, người này phải lăn lộn kém bao nhiêu?
Hạo Thiên thượng đế bị Lâm Bắc Phàm nhìn mà không hiểu ra sao, nói: "Lâm huynh, ngươi đây là ... Vì sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?"
"Không có gì, chẳng qua ta chỉ cảm thấy ngươi thật thân cận, đáng tin cậy! Chúng ta vẫn nên nói về Bình Tâm nương nương đi!" Hai mắt Lâm Bắc Phàm chảy xuống nước mắt thương tâm: "Bình Tâm nương nương, nàng không phải người ..."
Sau đó Lâm Bắc Phàm bắt đầu lên án Bình Tâm nương nương.
Hắn nói hết sức khoa trương, hết lần này tới lần khác còn nói có bài bản hẳn hoi, còn không chút kiêng kỵ chảy nước mắt, không khí hiện trường vô cùng sâu sắc, hiệu quả cực kỳ tốt, Hạo Thiên thượng đế vô cùng đồng tình, trong lòng lại mừng thầm.
Bên phía hai vị nương nương thì sao?
Bởi vì Bình Tâm nương nương đã sớm có tâm lý chuẩn bị, cho nên chỉ coi như nghe chuyện tiếu lâm, nàng nghe mà vô cùng vui vẻ.
Nữ Oa nương nương cũng đã nhận được thứ mình muốn, vô cùng vui vẻ.
Trong lòng Lâm Bắc Phàm âm thầm thở phào một hơi.
Cuối cùng giải quyết xong cả hai vị nương nương, cơ trí như ta thực sự là quá hiếm có!
Có đôi khi ta cũng bội phục bản thân!
Hạo Thiên thượng đế vô cùng đồng tình với những gid Lâm Bắc Phàm gặp phải, liên tiếp mời rượu, tình cảm càng ngày càng sâu, còn thiếu uống máu ăn thề, kết bái thành huynh đệ.
"Đúng rồi, Lâm huynh, ở trong ấn tượng của ta, Thánh Nhân đều là không có lợi thì không làm, vì sao bọn họ đều dùng hình chiếu tới nơi này? Phải chăng trong đó có nguyên do gì?" Hạo Thiên thượng đế giống như lơ đãng hỏi.
"Còn có thể có cái gì, tất nhiên là vì cơ duyên của thế giới linh khí khôi phục rồi!" Lâm Bắc Phàm tùy tiện nói.
Tim Hạo Thiên thượng đế đập thình thịch, giả bộ như say rượu, khướt lướt hỏi: "Lâm huynh, là đại cơ duyên gì mà có thể hấp dẫn tất cả Thánh Nhân tới?"
"Cơ duyên thành Thánh, ngươi nói có lớn hay không?" Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói.