Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Con ngươi Hạo Thiên thượng đế co rụt lại, suýt chút nữa không cầm được.
Cơ duyên thành Thánh sao có thể nói là không lớn?
Lớn!
Lớn vô cùng!
Lớn trước đó chưa từng có!
Không nói tới thế giới Hồng Hoang, trong cả vạn giới có bao nhiêu vị hỗn độn thần ma?
Số lượng cực kỳ ít ỏi!
Mỗi một vị hỗn độn thần ma đều được sinh ra thông qua vô số kiếp nạn bên, mỗi một người đều là nhân vật nổi tiếng trong vạn giới, quan sát vạn giới, ngồi xem thời gian hưng suy biến hóa, có thể sửa đổi thời không, có vạn kiếp không gia thân, rất khó giết chết.
Ngoại trừ cao thủ cùng cấp, không có sinh linh nào có thể khiến cho bọn họ coi trọng nửa phần.
Nếu như hắn trở thành một vị Thánh Nhân, hắn sẽ không chỉ có quyền thế ngang nhau với các Thánh Nhân khác, mà thậm chí còn có thể thực sự nắm giữ toàn bộ quyền lực lợi ích của Thiên Đình trong tay, còn có thể phát triển ra vạn giới, chế tạo ra một thần đình bất hủ.
Khó trách mấy Thánh Nhân kia đều chạy tới, hóa ra là cơ duyên thành Thánh!
Cho dù mình không dùng đến thì cũng có thể đưa cho người trong môn hạ, có thể tăng thêm một vị Thánh Nhân cũng rất tốt.
Phần cơ duyên này đối với Hạo Thiên mà nói, quá có sức hút.
Hiện tại trên cơ bản hắn đã tu luyện đến Đại La hậu kỳ, đã hoàn chỉnh bước ra một bước tới gần Thánh Nhân, có thể xưng là Chuẩn Thánh, chỉ cần bước thêm một bước nữa, hắn sẽ là Thánh Nhân chân chính.
Từ nay về sau sẽ không cần bị Thánh Nhân cấm cản, muốn làm gì thì làm đó, trở thành Thiên Đình chi chủ chân chính.
Đương nhiên hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng lời Lâm Bắc Phàm nói.
Cơ duyên Thành Thánh quá trân quý, đây là thứ mà ngay cả Thánh Nhân cũng điên cuồng, đại thần thông giả bên dưới Thánh Nhân lại càng không cần phải nói, khẳng định sẽ tranh đoạt đến ngươi chết ta sống, sao hắn có thể dễ dàng nói ra như vậy được?
Cho nên Hạo Thiên thượng đế quyết định tiếp tục thăm dò.
"Cơ duyên thành Thánh? Lâm huynh, ngươi đừng làm ta sợ, thật sự có thứ này sao?" Hạo Thiên thượng đế làm bộ sợ sệt.
"Có hay không thật ra ta cũng không biết." Lâm Bắc Phàm phất phất tay.
Hạo Thiên thượng đế: "..."
"Ta chỉ đoán!" Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói.
"Vậy là sao?" Hạo Thiên tới gần.
"Ngươi xem, những Thánh Nhân này đến đây, việc đầu tiên làm là gì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Vừa rồi ngươi đã nói cho ta biết, bọn họ tới đây truyền giáo thu đồ đệ." Hạo Thiên thượng đế nói.
"Vậy tại sao bọn họ phải truyền giáo thu đồ đệ?" Lâm Bắc Phàm hỏi: "Bọn họ đều là Thánh Nhân cao quý, thiên tài gì mà chưa từng gặp qua, dị chủng Hồng Hoang nào mà chưa từng gặp qua, vì sao hết lần này tới lần khác lại tự thân xuất mã tới thu đồ đệ ở trong thế giới nho nhỏ này của ta?"
"Đúng thế, rốt cuộc là vì sao ..." Hạo Thiên thượng đế chìm vào trầm tư.
Thánh Nhân là hỗn độn thần ma cao cao tại thượng, thời gian của bọn họ quý giá như thế, chuyện có thể khiến cho bọn họ chú ý không nhiều lắm, chắc chắn sẽ không làm chuyện vô ích, nhất cử nhất động đều có thâm ý.
"Thật ra bọn họ đang bồi dưỡng nhân tài, chờ khi thời cơ chín muồi là có thể tranh đoạt cơ duyên thành Thánh."
Hạo Thiên thượng đế làm bộ nghiêm túc nghe giảng.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: "Đối với Thánh Nhân, bên dưới Thánh Nhân đều là giun dế, giun dế cường đại tới đâu thì vẫn chỉ là giun dế, dù ngươi là Đại La Kim Tiên cũng vậy, sẽ không được bọn hắn đặt vào mắt. Nhưng phần cơ duyên này hết lần này tới lần khác chỉ có sinh linh bản thổ mới có cơ hội lấy được, cho nên bọn họ chỉ có thể thông qua bồi dưỡng nhân tài để nhận được cơ hội tranh đoạt cơ duyên."
"Hóa ra là như vậy!" Hạo Thiên thượng đế hiểu ra, có chút không cam tâm nói: "Chẳng lẽ chỉ có sinh linh bản thổ mới có cơ hội?"
Lâm Bắc Phàm lắc lắc đầu, rót cho 2 người một chén rượu: "Ta không rõ lắm, dù sao tất cả đều là suy đoán của ta, có phải thật hay không còn khó nói. Với cả dù là thật thì có đến phiên chúng ta được không? Mấy vị Thánh Nhân đều ở đây như hổ rình mồi, nào có cơ hội cho chúng ta? Đừng uổng phí tâm tư, chúng ta uống rượu!"
"Đúng, chúng ta uống rượu!" Hạo Thiên thượng đế cụng chén với Lâm Bắc Phàm.
Ánh mắt lấp lóe, không biết đang có tính toán gì.
Sau khi tạm biệt Hạo Thiên thượng đế, Lâm Bắc Phàm lại ngoan ngoãn đi đưa chuyển phát nhanh.
Không còn cách nào, Nữ Oa nương nương có chút tùy hứng, nhất định phải trấn an.
"Lâm Bắc Phàm, ngươi thật biết nói mò, ngay cả cơ duyên thành Thánh cũng bịa ra được, rõ ràng Hạo Thiên đã động tâm, ngươi sợ thế giới ngươi loạn không đủ hay sao!" Nữ Oa nương nương cười híp mắt nói.
"Không tin thì thôi, tùy hắn!" Lâm Bắc Phàm nói, hắn chính là một tên hố hàng, chỉ có thể đào hố chứ không lấp hố.
"Ha ha ..." Nữ Oa nương nương cười vui vẻ.
Nàng thích nhất bộ dáng tùy ý làm bậy này của Lâm Bắc Phàm, căn bản không cần quan tâm tới thân phận của những người khác, cũng không lo lắng tới cảm nhận của người khác, muốn làm gì thì làm như thế, sống làm chính mình.
So sánh với nhau, những Thánh Nhân cao quý cao cao tại thượng như bọn họ lại bị rất nhiều thứ ước thúc.
Nhất định phải thuận thiên mà đi, nếu không chính là đại nghịch bất đạo.
"Vậy ngươi nói cho bản cung, có phải thật sự có cơ duyên thành Thánh hay không?" Nữ Oa nương nương đổi sắc, cười hỏi.
"Có!" Lâm Bắc Phàm gật đầu, trông bộ dáng có bao nhiêu thật liền có bấy nhiêu.
"Gạt người! Cơ duyên thành Thánh ít ỏi như thế, tuy thế giới linh khí khôi phục thần kỳ nhưng còn chưa đủ để sinh ra hỗn độn thần ma." Nữ Oa nương nương lắc đầu, không tin.
...
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm, không quan tâm có ai tin hay không.
Một bên khác, Hạo Thiên thượng đế trở về.
Trong lòng vẫn luôn suy nghĩ về lời Lâm Bắc Phàm nói, cân nhắc tới cơ duyên thành Thánh kia rốt cuộc có phải thật hay không.
Nếu nói là thật, thì xác suất thế giới có quy mô như thế giới linh khí khôi phục sinh ra cơ duyên thành Thánh là cực kỳ nhỏ bé, gần như bằng không. Thế nhưng nếu nói là giả thì tại sao những Thánh Nhân này lại xuất hiện?
"Nghĩ mãi mà không rõ, đau đầu!"
Hạo Thiên thượng đế quyết định không nghĩ thêm nữa, cứ làm theo Thánh Nhân là được, như vậy chắc chắn không sai.
Nếu quả như thật có cơ duyên thành Thánh thì lại càng không thể bỏ qua.
Thế là hắn lợi dụng quyền năng của Thiên Đế, che đậy thiên cơ, lại một lần nữa hình chiếu tới thế giới linh khí khôi phục.
Hơn nữa còn thay đổi bộ dáng, trừ khi đứng trước mặt Thánh Nhân, nếu không sẽ chẳng ai nhìn ra.
"Nếu Thánh Nhân đã thu đồ đệ truyền giáo thì ta cũng phải đi thu mấy đồ đệ, phòng bị chu đáo. Nhưng nên thu ai mới tốt đây?" Hạo Thiên thượng đế chìm vào trầm tư.
Hắn bây giờ đang lén lút đến, không thể gióng trống khua chiêng để Thánh Nhân biết được, cho nên chỉ có thể vụng trộm thu đồ đệ.
Cũng không thể để thế giới cộng chủ Lâm Bắc Phàm biết, nếu không sẽ gây ra hoài nghi.
Nhưng thu đồ đệ cũng phải thu một vài người có thực lực xuất chúng, dù không có thì cũng phải có thiên phú xuất chúng, nếu không thì đến lúc đó cần dùng đến, đồ đệ biểu hiện không được, chuyện làm sao thành?
"Đi một bước tính một bước!"