Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 909 - Chương 909. Giả Ngây Thơ Đã Lâu, Không Làm Đại Ca Thật Nhiều Năm Rồi!

Chương 909. Giả ngây thơ đã lâu, không làm đại ca thật nhiều năm rồi! Chương 909. Giả ngây thơ đã lâu, không làm đại ca thật nhiều năm rồi!

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

"Ta là ai sao! Ta là Đại Đức đại uy thiên Long Bảo Bảo, đây là tiểu phượng hoàng." Long Bảo Bảo tự giới thiệu.

Gấu trúc giơ thẻ bài: Sau đó thì sao?

"Thần nói ăn đồ ăn không thể lãng phí! Ngươi xem, thật nhiều thịt cùng rượu đều tung ra, ngươi biết người bên ngoài đã chờ bữa ăn này bao lâu rồi không? Ngươi biết bên ngoài người vì bữa ăn này đã phải bỏ ra bao nhiêu không? Ngươi biết ngươi ăn thế này sẽ làm hỏng bao nhiêu tiểu bằng hữu không? Ngươi thương hại ta tâm linh nhỏ yếu, mau chóng lấy mỹ thực rượu ngon của ngươi đến rửa sạch tội ác đi!"

Vẻ mặt Long Bảo Bảo nghiêm túc.

Tiểu phượng hoàng cũng nghiêm túc.

Gấu trúc ngơ ngác, ta chỉ vãi ít đồ ăn ra thôi, sao lại nói nhiều đạo lý như vậy?

Nhưng nàng là một con gấu trúc thông minh, những lời nói trước đó bị nàng tự động xem nhẹ bỏ qua, chỉ có câu nói đằng sau là nghe rõ ràng.

Gấu trúc lập tức bảo vệ mỹ thực, giơ bảng hiệu lên: Đây là đồ của ta, ta không cho!

"Không cho, ta muốn đại diện cho mặt trăng đến tiêu diệt ngươi!" Long Bảo Bảo rống to.

"Đại diện cho mặt trăng đến tiêu diệt ngươi!" Tiểu phượng hoàng nãi thanh nãi khí.

Gấu trúc lộ ra biểu cảm khinh thường, chỉ bằng hai con tiểu đậu đinh này mà muốn tiêu diệt nàng?

Còn chưa đủ đọ với một tay gấu của nàng đâu!

Quá không biết tự lượng sức mình, chẳng lẽ hai tiểu đậu đinh này mới ra ngoài xã hội, không biết người đeo kính râm đều là đại lão sao?

Đều là do ta giả ngây thơ quá lâu, không làm đại lão đã nhiều năm!

Gấu trúc đại lão quyết định tự mình xuất thủ, cho bọn họ biết rõ ai mới là đại vương!

Gấu trúc quyết định tái xuất giang hồ, dạy hai tên mới bước ra xã hội này cách một lần nữa làm người.

Nàng giơ bảng hiệu lên: Chờ ta ăn xong lại thu thập các ngươi!

Hai manh vật nóng nảy, ngươi ăn xong còn có chuyện gì của chúng ta nữa?

"Không thể ăn xong! Thần nói ăn xong không tốt cho quyết đấu, dễ tiêu hóa kém. Bây giờ quyết đấu luôn đi, người nào thắng thì người đó có thể ăn đồ ăn còn lại!" Long Bảo Bảo bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh.

"Quang Minh đại thần côn đã từng nói người thắng mới có thể hưởng dụng mỹ thực!" Tiểu phượng hoàng kêu lên.

Gấu trúc vẻ mặt khinh bỉ, giơ bảng hiệu lên: Nghĩ hay lắm!

Nàng là một con gấu trúc thông minh, làm sao lại bị loại ngu xuẩn này lừa được?

Thế là nàng từ bỏ tranh luận với hai tên ngu xuẩn, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn, còn chuyên môn chép miệng, hết sức hưởng thụ.

Hai manh vật nhìn mà đau khổ.

Long Bảo Bảo tê tâm liệt phế kêu lên.

"Gan long xào lăn của ta, thế mà ngươi lại ăn một miếng, đây là thịt rớt xuống từ trên thân ta đó!"

"Long hấp của ta, thế mà ngươi lại nuốt toàn bộ!"

"Canh long hoàng kim của ta, thế mà ngươi không để lại cho ta dù chỉ một cọng râu rồng, quá tàn nhẫn!"

"Chân long kho tàu của ta, ngươi ăn ngay cả xương cốt cũng không thừa!"

"Thịt của ta đều bị ngươi ăn sạch rồi, còn không để lại một ngụm cho ta!"

"Trời cao ơi, ngươi thật là tàn nhẫn!"

...

Mặc dù tiểu phượng hoàng không kêu to, nhưng nhìn thịt phượng hoàng của mình bị nàng từng hớp từng hớp nuốt vào, quả thực giống như cắn vào tim nàng, thật thống khổ, thật tàn nhẫn, không muốn yêu nữa.

Chỉ có thể nhắm mắt lại, không dám nhìn.

Nhìn gấu trúc càng ăn càng nhanh, Long Bảo Bảo gấp gáp: "Không được ăn hết, để lại mấy bàn đồ ăn quyết thắng thua!"

Gấu trúc không nghe, tiếp tục ăn uống thả ga.

Long Bảo Bảo càng gấp gáp: "Để lại một bàn, để một bàn thôi được không?"

Gấu trúc cười hắc hắc, ôm lấy bàn đồ ăn cuối cùng nuốt xuống.

"Ngẫu tích thần, ngươi chí ít cũng phải để lại một ngụm chứ!" Nhìn mâm thức ăn sạch sẽ, Long Bảo Bảo đau lòng muốn nhỏ máu.

Gấu trúc đắc ý giơ bảng hiệu lên: Ta không để lại, ta cho ngươi tức chết!

"Trời ạ, bảo bảo tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!" Long Bảo Bảo hết sức nghiêm túc nói: "Ta chuẩn bị dùng Bảo Bảo thiên long quyền của ta để giáo huấn ngươi! Nhưng long ta rất dễ nói chuyện, nếu như ngươi chịu cho ta 5000 đôi cánh gà, 5000 đùi cừu nướng, 5000 bò nướng, 5000 bình rượu ngon... Ta có thể tha thứ ngươi!"

"Ừm ừm..." Tiểu phượng hoàng gật gật đầu, chảy nước miếng.

Gấu trúc vô cùng lưu manh, giơ lên bảng hiệu: Đồ ăn không có, nhưng mạng có một!

"Thế mà dạy mãi không sửa, ta chỉ có thể đại diện cho mặt trăng tới tiêu diệt ngươi!" Long Bảo Bảo kêu to.

Gấu trúc ý chí chiến đấu sục sôi giơ bảng hiệu lên: Tới đi!

Sau đó xuất ra một cái cờ xí to lớn, bên trên vẽ một con gấu trúc ngây thơ chân thành, còn viết hai chữ "Tất thắng"!

Đó là chiến kỳ của gấu trúc, chuyên dùng để đánh nhau, quơ múa ủng hộ sĩ khí.

Lúc này, Bạch Thanh Thanh đi ra: "Chờ chút, ở chỗ của ta không thể đánh nhau, muốn đánh nhau ra ngoài mà đánh! Nếu ai làm trái quy tắc, về sau không cho phép tới đây ăn cơm!"

"Không cần đi ra, ở trong này là được rồi!" Long Bảo Bảo nghiêm trang nói: "Trời ạ, ngươi rõ ràng chỉ là một động vật phổ thông, ta dùng Bảo Bảo thiên long quyền của ta đến đánh ngươi là quá coi trọng ngươi, người khác sẽ nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ... Cho nên sau khi bản bảo bảo trầm tư suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra phương thức quyết đấu vừa đơn giản lại dễ hiểu!"

Gấu trúc bắt đầu nghiêm túc, trầm tư suy nghĩ mới nghĩ ra được biện pháp, có thể thấy phương thức này tuyệt đối bất phàm, nhất định phải cẩn thận ứng đối.

Thế là giơ bảng hiệu lên hỏi thăm: Phương thức gì?

Long Bảo Bảo vẻ mặt nghiêm túc, trong ánh mắt chờ mong của mọi người, phun ra mấy chữ: "Bao, búa, kéo!"

Đám người: "..."

Bạch Thanh Thanh phụt một tiếng bật cười.

Ba manh vật cùng nhìn qua, Bạch Thanh Thanh lập tức che miệng lại: "Không có ý gì, vừa rồi ta nghĩ đến một chuyện buồn cười khác, nhất thời không kìm lòng được, các ngươi không cần quan tâm tới ta, mời tiếp tục!"

Nói thì nói như vậy, nhưng vẫn che miệng hai vai run rẩy kịch liệt, vô củng buồn cười.

Hai manh vật quyết đấu, thế mà lại thông qua oẳn tù tì?

Hết lần này tới lần khác bọn họ còn nghiêm túc như vậy!

Gấu trúc cẩn thận suy tư, sau đó cũng nghiêm túc gật gật đầu, giơ bảng hiệu: Đây quả thật là một phương pháp tốt, trẫm phê chuẩn!

"Người nào thua thì nợ đối phương một bàn đồ ăn!" Long Bảo Bảo ra điều kiện.

Gấu trúc lại gật đầu một cái, biểu thị đồng ý.

Thế là hai đại manh vật bắt đầu đại chiến.

Chỉ thấy bọn nó ngồi chồm hỗm trên bàn, hết sức cẩn thận đánh giá đối phương, trong mắt bắn ra điện quang mãnh liệt.

Hàn phong tiêu túc, sát khí lẫm liệt.

Trong tay đều ra đại chiêu, không ra tay thì thôi, vừa ra tay tất sát!

Bạch Thanh Thanh cũng không đi làm đồ ăn, cứ thế ngồi bên cạnh nhìn trận manh sủng tranh bá này.

Tiểu phượng hoàng bay ở chính giữa làm trọng tài, nhìn bên trái một cái xong lại nhìn bên phải một cái, cảm giác vô cùng khẩn trương nhưng cũng hưng phấn.

Đúng lúc này, gió ngừng thổi, đồ ăn không tỏa hương.

Tiểu phượng hoàng kêu to: "Bao, búa, kéo!"

Bình Luận (0)
Comment