Mới lên lớp nửa ngày, Lâm Bắc Phàm đã trốn tiết.
Nhưng làm một lão sư có trách nhiệm, cho dù bỏ đi, Lâm Bắc Phàm vẫn giao lại bài tập.
"Trong số linh phù ta vẽ ra, mỗi người các ngươi căn cứ đẳng cấp của mình chọn ba cái trở lên, về bắt đầu học vẽ, lần tiếp theo khi lên lớp ta sẽ kiểm tra. Nếu như linh phù của người nào không đạt tới 80 điểm, ta sẽ trừng phạt!"
"Lão sư, trừng phạt kiểu gì vậy?" Lớp trưởng Hứa Văn Tùng can đảm hỏi.
“Tụt quần đánh mông, kém bao nhiêu điểm đánh bấy nhiêu cái, rất sexy rất bạo lực!"
Lâm Bắc Phàm lộ ra một nụ cười tà ác: "Kỳ thật là phạt thể xác, vô luận nam nữ đều phải cởi!"
Thế mà phải cởi quần đánh mông?
Trừng phạt thật tà ác!
Nếu thật sự bị lột quần đánh mông, đơn giản là mất mặt muốn chết!
Bóng ma cả đời đó, có được không?
Đám người run lẩy bẩy!
"Lão gia tử, làm một cửu giai phù sư, ta cần đưa ra yêu cầu cao hơn đối với ngươi!"
"Yêu cầu gì?" Trong lòng lão gia tử dâng lên dự cảm không tốt, hắn ta có xúc động muốn chạy trốn.
Lâm Bắc Phàm tươi cười thân thiết: "Lão gia tử có thiên phú học tập xuất chúng, biết nhiều khổ nhiều, biết nhiều làm nhiều. Chỗ linh phù còn lại của ta ngươi lấy hết về tiến hành học tập, tiết tiếp theo ta sẽ kiểm tra. Nếu có một tấm không đạt được 80 điểm, tự ngươi nhìn rồi xử lý đi!"
Lão gia tử bị dọa đến mặt tái đi.
Toàn bộ linh phù còn lại hắn ta phải lấy hết về, hơn nữa mỗi một tấm đều phải đạt tới 80 điểm trở lên.
Thời gian huấn luyện chỉ có một tuần lễ?
Cho dù giết hắn ta hắn ta cũng không làm được!
Lão gia tử lộ ra nụ cười khó coi: "Lão... sư, ngươi xem có thể giảm bớt một chút không? Ngươi xem nơi này có nhiều linh phù như vậy, còn có rất nhiều linh phù bát giai và cửu giai, áp lực của ta rất lớn..."
"Có áp lực mới có động lực!" Lâm Bắc Phàm lấy lệ: "Lão gia tử, ngươi phải tin tưởng tiềm lực của mình, tin tưởng năng lực học tập của mình. Ngươi xem, mới một tháng thời gian, ngươi đã trở thành một cửu giai phù sư, nói rõ thiên phú của ngươi rất cao. Cho nên đối với ngươi, hơn 70 tấm kỳ thật chỉ là chút chuyện nhỏ!"
Chút chuyện nhỏ cái rắm!
Chắc chắn là ngươi đang trả đũa!
"Nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này ngươi cũng không làm được, vậy biết khi nào ngươi mới có thể xuất sư, đúng không?" Lâm Bắc Phàm lại nói.
Hiện tại lão gia tử không muốn nói chuyện.
Hắn ta chỉ muốn lẳng lặng, đừng hỏi hắn ta lẳng lặng là ai.
Hoàn thành công việc dạy buổi học đầu tiên, nhìn đám học sinh "vui vẻ" cầm lấy linh phù của mình trở về, Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất vui, trong lòng có cảm giác của lão sư.
Đúng lúc này, một học sinh thoạt nhìn nhã nhặn chạy vào.
"Lâm lão sư, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi! Hiện tại sở nghiên cứu của học viện có hạng mục, muốn mời ngươi qua!"
Nụ cười trên mặt Lâm Bắc Phàm lập tức cứng đờ.
Ta biết ngay lên làm lão sư cũng không đơn giản như vậy.
Đi theo vị học sinh nhã nhặn này, Lâm Bắc Phàm tới sở nghiên cứu của Giang Nam học viện.
Sở nghiên cứu là nơi Giang Nam học viện nghiên cứu và phát minh thứ mới, kỳ thật tương đương với viện khoa học kiếp trước, những thứ thật sự tốt đều được truyền ra từ nơi này, tỉ như không gian giới chỉ.
Đi theo bước chân của vị học sinh kia, Lâm Bắc Phàm đi tới một đại sảnh.
Lúc này, nơi này đã hội tụ rất nhiều lão sư, cùng một ít lão tiền bối chuyên môn làm nghiên cứu không thể nhớ nổi tên.
Bọn họ đang vây quanh hai đài tròn, mặt ủ mày chau.
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm tới, một lão nhân nhìn rất hòa ái cười ha hả nói: "Mọi người tạm ngừng một chút, ta giới thiệu cho mọi người một thành viên mới. Vị tiểu hữu trước mắt chúng ta tên Lâm Bắc Phàm, là phó viện trưởng tân nhiệm của Phù Sư viện, trước mắt mới mười tám tuổi, nhưng đã là phù sư Siêu Phàm cảnh nhất giai!"
Tất cả mọi người quay đầu lại, biểu thị kinh ngạc.
"Hóa ra hắn chính là Lâm Bắc Phàm, còn trẻ như vậy đã trở thành phù sư Siêu Phàm?"
"Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, thật không dám tin tưởng!"
"Nghe nói là vì hắn đạt được một ít cơ duyên trong Hải Thị Thận Lâu!"
"Cuối cùng chỗ chúng ta cũng có máu mới!"
Phù sư Siêu Phàm nhất giai cũng không tính là gì, nhưng phù sư Siêu Phàm trẻ tuổi như vậy lại rất lợi hại.
Điều đó có nghĩa đối phương có tiềm lực to lớn, cực kì có thiên phú trên con đường phù văn, thành tựu tương lai không thể hạn lượng.
Lập tức, tất cả mọi người dùng ánh mắt tha thiết khi nhìn hậu bối để nhìn Lâm Bắc Phàm.
Bị một đám lão đầu tử đủ tuổi làm gia gia mình nhìn chằm chằm như vậy, ánh mắt còn nóng bỏng như thế, Lâm Bắc Phàm cảm giác toàn thân không được tự nhiên.
Hắn hung tợn mắng lão nhân Lâm Đạo Văn đang trốn trong đám người một chút, khẳng định là lão nhân này lừa hắn.
Lão nhân hiền lành vuốt râu nói: "Nghe nói Lâm lão sư có tạo nghệ rất sâu trên con đường phù văn, là thiên tài phù văn trăm năm không gặp. Mà người trẻ tuổi tư duy lại khoáng đạt, có nhiều ý tưởng, cho nên chúng ta đặc biệt mời ngươi đến tham gia hạng mục này với chúng ta, hi vọng ngươi có thể cung cấp một chút trợ giúp cho chúng ta!"
Lão nhân cực kì hữu lễ và khiêm tốn, Lâm Bắc Phàm phảng phất như thấy được các nhà khoa học lớn kiếp trước, tựa như Viên Long Bình và Tiền Học Sâm. Bọn họ dành cả đời trong phòng thí nghiệm, yên lặng cống hiến ánh sáng và năng lượng vì quốc gia.
"Lão gia tử quá khen... Đây là vật gì? Ta cảm giác không gian giao động!" Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
"Ừm, không hổ là thiên tài phù văn, không gian giao động giấu kín như vậy cũng cảm ứng được."
Lão nhân trước khen một câu, sau đó giới thiệu: "Vật này là thứ trước mắt chúng ta đang nghiên cứu, tên Truyền Tống Trận!"
"Truyền Tống Trận?" Lâm Bắc Phàm nhíu mày, đây chính là đồ vật đại danh đỉnh đỉnh. Kiếp trước khi đọc tiểu thuyết, vô luận là huyền huyễn, kỳ huyễn hay là tu chân, đều có liên quan đến vật này, là siêu cấp lợi khí để rút ngắn khoảng cách.
Chẳng qua ở thế giới này, dường như hiện tại còn chưa xuất hiện vật ấy.
"Không sai, đây chính là Truyền Tống Trận!" Lão nhân lôi kéo Lâm Bắc Phàm tới, nói: "Ngươi nhìn hai đài tròn này, chính là hai cảng của Truyền Tống Trận, chỉ cần chúng ta khởi động một đài tròn, đồ vật phía trên sẽ bị truyền tống đến cái đài tròn khác."
Lúc này lão nhân bắt đầu thao tác, lấy một cây gậy từ trong không gian giới chỉ đặt lên trên, sau đó khởi động.
Chỉ thấy cái đài tròn lấp lóe một chút, cây gậy biến mất không thấy.
Ước chừng một giây đồng hồ, đài tròn bên cạnh sáng lên, cây gậy xuất hiện.
Chỉ là vậy mà cây gậy này lại bị cắt thành mấy đoạn, vết thương chồng chất...
"Cái này... ... Có thể tính là truyền tống thành công không?" Lâm Bắc Phàm thận trọng nhặt mấy đoạn gỗ lên, trơ mắt nhìn lão nhân.
Nếu đổi thành con người đứng trên truyền tống, chẳng phải sẽ ngũ mã phanh thây?
Thật khủng khiếp có được không?
Lão nhân lúng túng: "Trước mắt Truyền Tống Trận còn đang trong giai đoạn thí nghiệm, vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề.
Cho nên chúng ta mới cần càng nhiều người gia nhập vào kế hoạch này, cùng giải quyết vấn đề, hoàn thiện Truyền Tống Trận.