Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong lòng Ngoan Nhân nữ đế suy tính thật nhanh, sau đó cho ra một sự thật nàng vẫn luôn khát vọng nhưng lại không thể tin được.
Dù chưa có chứng cứ nhưng trong lòng đã có tám phần khẳng định, Lâm Bắc Phàm là ca ca của nàng!
Tướng mạo có thể gạt người, tuổi tác có thể gạt người, duy nhất chỉ có cảm giác ở cùng nhau là không thể ngụy tạo, loại cảm giác đó nàng vẫn nhớ rõ như in, tuế nguyệt lưu chuyển, thương hải tang điền, vài chục vạn năm trôi qua vẫn rõ ràng như cũ.
Hơn nữa sau khi ca ca rời đi, nàng vẫn cảm nhận được cảm giác tồn tại của ca ca trong một khoảng thời gian rất dài, dù thấy được "thi thể" của ca ca, nhìn thấy thật nhiều ấn ký hắn lưu lại, nhưng nàng vẫn không tin hắn đã chết.
"Ca ca vẫn luôn ở đó, chắc chắn lúc đó hắn có nỗi khổ khác, xuyên qua thời không chắc chắn có một hạn chế nào đó..." Ngoan Nhân nữ đế suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ nhiều, nàng càng phát hiện suy nghĩ của mình trở nên rõ ràng, tất cả manh mối đều chỉ về phía Lâm Bắc Phàm.
Nhưng tại sao bây giờ ta đã tới trước mặt hắn, hắn lại không chịu nhận ta?
Trong lòng Ngoan Nhân nữ đế cảm thấy bàng hoàng: Hắn không nhận người muội muội là ta sao? Hay là có nỗi khổ gì...
"Ngươi... Nhận nhau với ca ca ngươi thế nào?" Ngoan Nhân nữ đế hỏi.
Giang Mai Mai cười khanh khách: "Đó đúng là chuyện ta đang muốn nói, về sau khi ta gặp lại ca ca, ca ca còn giả bộ như không biết muội muội ta, còn giả vờ vô cùng giống, làm cho người ta cực kỳ đau đầu, nhưng ta tin tưởng vào cảm giác của mình, cho nên ta liền ở lì trong nhà hắn!"
"Sau đó cho tới mười mấy năm sau, thế giới linh khí khôi phục tấn cấp thành thế giới đại thiên, thần ma ngoại giới đánh tới, ca ca ta mới không thể không bại lộ, lúc đó hắn trở thành Nhân tộc chí tôn, giấu giếm mọi người thật vất vả, ha ha..." Giang Mai Mai thần thần bí bí nói: Nữ đế, ta nói cho ngươi biết, ca ca ta còn có một đặc điểm lớn!"
"Đặc điểm gì?" Nữ đế hỏi.
"Ca ca kia của ta đặc biệt thích mở acc clone, giống như Dạ Ma, lâu chủ Thời Không lâu trước đó cũng là acc clone hắn mở dùng để hố người, lừa tất cả mọi người xoay quanh, về sau lại thêm một đạo tặc dị nhân, xoay tiểu công chúa Mộc Li của Mộc tộc đến mức không tìm ra năm bắc, sau lưng không biết còn mở bao nhiêu cái acc clone không ai biết nữa, chỉ cần không bại lộ là ca ca có thể một mực giấu giếm, hắn vô lại như vậy làm cho mọi người vừa yêu vừa hận, không thể tin được hắn!"
Cuối cùng trong lòng Ngoan Nhân nữ đế mới thấy hơi được an ủi.
Hóa ra không chỉ có một mình ta!
Ca ca thích mở acc clone, chỉ cần không bị vạch trần là có thể một mực giấu giếm cho qua.
Đúng là một tên siêu cấp đại hố hàng!
Ngoan Nhân nữ đế bình thản nhớ lại mấy năm sống cùng ca ca.
Khi đó bọn họ đều còn rất nhỏ, lại không cha không mẹ, cho nên rất dễ bị người khác chèn ép.
Nhưng ca ca lại vô cùng lợi hại, bẫy những người chèn ép bọn họ cho thảm hề hề, từ đó về sau không còn ai dám chèn ép bọn họ nữa, lúc đó tuy cuộc sống kham khổ nhưng vẫn luôn vui sướng.
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!"
Trên mặt Ngoan Nhân nữ hiện ra một nụ cười vui vẻ, chỉ tiếc mặt nạ quỷ đã che khuất nó, làm cho người ta không nhìn thấy.
Nhưng có thể tưởng tượng ra phía sau mặt nạ quỷ nhất định là một khuôn mặt tuyệt đại phong hoa.
"Không sai, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ta hoài nghi ca ca ta bây giờ lại đang lập một cái acc clone đi hố người khác!" Giang Mai Mai liên tục gật đầu, sau đó lại cười khanh khách.
Ngoan Nhân nữ đế vẫn ngồi yên lặng, nhưng tâm tình hết sức mừng rỡ.
Chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được tin tức của hắn!
Chờ được hắn!
Ngoan Nhân nữ đế muốn chạy đi tìm Lâm Bắc Phàm, nhưng nàng lại có cảm giác càng gần lại càng e sợ.
Kích động, hưng phấn, tâm thần bất định, sợ sệt...
Đủ loại cảm giác tràn ngập trong lòng, đến thời điểm then chốt lại giúp cho nàng bình tĩnh lại.
Cảm thấy ung dung tự tại trước đó chưa từng có!
Giải thoát, phong khinh vân đạm!
Trên mặt Giang Mai Mai lộ ra một nụ cười ngượng ngùng: "Không hiểu sao khi gặp được ngươi ta lại nhớ lại ta trước kia, cho nên mới không kìm lòng được mà nói nhiều như vậy..."
"Ta hẳn phải cảm ơn ngươi!" Ngoan Nhân đại đế cười.
Giang Mai Mai có chút hoảng hốt, tuy không nhìn thấy khuôn mặt đối phương, nhưng nàng cảm thấy khuôn mặt đằng sau mặt nạ nhất định rất đẹp!
Lại hàn huyên vài câu, Giang Mai Mai rời đi.
Nhưng Ngoan Nhân đại đế lại không có đi.
Nàng muốn ở đây tiếp tục chờ đợi, chờ hắn trở về!
Giống như hứa hẹn lúc trước!
Lúc này ở bên ngoài, chủ nhóm Tô Ninh vào lúc mấu chốt sợ sệt, không dám thổ lộ, làm cho mọi người đều cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng sự xuất hiện của nữ vương đại nhân lại tăng thêm sắc thái cho yến hội.
Mọi người vẫn vui chơi giải trí, ăn uống linh đình, ca hát khiêu vũ, vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng, tất cả mọi người hài lòng ra về.
Lâm Bắc Phàm tất nhiên cũng thỏa mãn, hắn đã tạo ra một "nữ vương đại nhân" không có thật, bẫy tất cả xoay quanh.
Hắn ôm gấu trúc uống say trở về, trông thấy Ngoan Nhân nữ đế đang an tĩnh ngồi trong đại sảnh, nhìn hắn từ xa, giống như một bức tượng ngọc điêu khắc mỹ nhân.
Tình huống như vậy Lâm Bắc Phàm đã thấy rất nhiều, là nữ đế đang nhớ ca ca.
Đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn bị nhốt trong quá khứ.
Mỗi lần thấy cảnh này, lòng Lâm Bắc Phàm đều đau nhói, muốn lớn tiếng nói với nàng rằng mình là ca ca của nàng.
Nhưng nếu thật sự làm như thế thì có khả năng tâm cảnh của nữ đế sẽ vỡ nát.
"Không vì thành tiên, chỉ ở trong hồng trần chờ ngươi trở về..."
Bởi vì không chờ được nên mới có chấp niệm, mới có thể một mực chờ tiếp, mới có thể một mực mạnh lên.
Nếu như hắn trở về, Ngoan Nhân nữ đế vẫn là Ngoan Nhân nữ đế sao?
Giống như rất nhiều phụ mẫu chờ mong con mình hơn người, rõ ràng rất yêu hài tử nhưng lại biểu hiện vô cùng lãnh khốc, hết sức mâu thuẫn.
Chủ yếu là Lâm Bắc Phàm không dám nhận nhau, để cho người ta chờ nhiều năm như vậy, mặc dù có nguyên nhân khách quan, nhưng suy nghĩ một chút thì bản thân vẫn quá khốn nạn, không có mặt mũi nhận nhau với nữ đế!
Lâm Bắc Phàm giống như bình thường chào hỏi: "Nữ đế, chào buổi tối! Tối nay mọi người chơi quá vui vẻ, ngay cả gấu trúc cũng uống tới bất tỉnh nhân sự, ta mang nàng đi tắm rửa đi ngủ trước, sau đó lại cùng ngươi tán gẫu!"
Lúc này, Ngoan Nhân nữ đế bỗng nhiên đứng dậy, chậm rãi đi về phía Lâm Bắc Phàm.
"Nữ đế, ngươi có chuyện gì sao?" Lâm Bắc Phàm có chút ngơ ngác, cảm thấy nữ đế hôm nay thoạt nhìn có chút cổ quái.
Nói thế nào đây, giống như có thêm một chút tình cảm.
Ngoan Nhân nữ đế không trả lời, nàng bước từng bước một tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, cứ thế nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm, nhìn rất lâu, còn vô cùng cẩn thận nghiêm túc.
"Nữ đế, ngươi muốn làm gì?" Lâm Bắc Phàm bị nhìn mà không hiểu ra sao.
Nữ đế không trả lời, vẫn nhìn hắn, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: "Ngươi... Là ca ca sao?"
Trong lòng Lâm Bắc Phàm chấn động, chẳng lẽ đã bị nhận ra?