Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Một thương này không chỉ xuyên qua thân thể hắn, mở ra một cái động to lớn, kim sắc huyết dịch văng tung tóe, mà một phát này còn xuyên qua nguyên thần của hắn, khiến nó trở nên ảm đạm.
Tổn thương trên thân thể còn có thể chịu đựng, tìm thiên tài địa bảo là có thể khôi phục, nhưng muốn khôi phục tổn thương trên nguyên thần lại cực kỳ khó khăn, vị Kim Tiên kia nôn ra máu, rơi từ trên bầu trời xuống.
"Ngao Ý!" Ba vị Kim Tiên khác gầm lên.
"Không cần bi thương, chết dưới An Lan thương của ta là vinh hạnh đặc biệt của hắn!" An Lan (Lâm Bắc Phàm) cười nói.
Nghe câu này, đây mà là lời người nói sao?
Căn bản chính là lửa cháy đổ thêm dầu, ba vị Kim Tiên càng thêm tức giận.
"Ngươi đáng chết! Ta nhất định phải giết ngươi!"
"Báo thù cho Ngao Ý!"
"Hôm nay ngươi không thoát được!"
...
Ba vị Kim Tiên nộ khí vạn trượng, sau đó hóa thành chân thân kim long khổng lồ lao lên tầng mây, hành vân bố vũ, khống chế lôi điện, mang theo khí thế lôi đình vạn quân ngạo khiếu lao đến.
Thiên địa hoảng sợ, giống như tận thế!
"Thế mà lại biến hóa ra kim long chi khu, Long tộc thật sự nổi giận rồi?"
"Bao nhiêu năm chưa được chiêm ngưỡng kim long chi khu chân chính, mỗi một kim long đều mạnh mẽ quá đáng, không chỉ có thần thông cường đại của Long tộc mà còn có thân thể có thể so với linh bảo, vô địch cùng cấp, người kia có chịu nổi không?"
"Ta thấy khó lắm, ai bảo hắn ngông cuồng như vậy?"
"Trận chiến này sắp hạ màn rồi, đáng tiếc!"
...
Đám người lắc đầu, nhao nhao tỏ vẻ không coi trọng Lâm Bắc Phàm.
Nhưng đối mặt với ba kim long, An Lan (Lâm Bắc Phàm) vẫn mặt không đổi sắc.
Dứt khoát đứng sừng sững bên trên chiến xa, một tay cầm thuẫn một tay cầm mâu, toàn thân kim quang lập lòe, giống như một bức tượng chiến thần.
"Các ngươi quá càn rỡ, lại dám phệ chủ?" An Lan (Lâm Bắc Phàm) hét lớn.
"Ai là chủ của ta? Ngươi không xứng!" Một kim long trong đó rống to, phun ra long tức nóng bỏng.
An Lan (Lâm Bắc Phàm) vừa dùng bất hủ thuẫn ngăn trở, vừa nhìn ba kim long tỏa ra kim quang lóa mắt, giống như đang nhìn gia súc, hài lòng gật đầu: "Bộ dáng đẹp đẽ như thế mới xứng với chiến xa của ta!"
"Đáng chết! Không được nhìn ta như vậy!" Kim long nổi giận, xuất ra một thần long bái vĩ, muốn đập nát cả hắn lẫn chiến xa.
"Không được càn rỡ, phải ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh! Đi theo An Lan ta làm nô bộc của ta, nghe ta sai sử, là vinh hạnh lớn lao của Long tộc các ngươi! Đi theo ta, lịch sử Long tộc các ngươi có thể thay đổi! Trước kia Tổ Long mang các ngươi vấn đỉnh thiên hạ, nhưng vẫn thua trận bỏ chạy! Hôm nay An Lan ta có thể mang các ngươi vấn đỉnh vạn giới!"
...
Cứ thế An Lan (Lâm Bắc Phàm) vừa độc đấu với ba vị Kim Tiên, vừa nói mấy lời thoại không biết xấu hổ.
Thế mà vẫn chưa bại trận, thậm chí còn tỏ ra thuần thục.
Quả thật rất thuần thục, bởi vì từ đầu tới đuôi hắn đều không hề rời khỏi chiến xa, thậm chí còn không di chuyển một bước, chỉ cầm thuẫn và mâu đối phó với ba con kim long, giống như dũng sĩ đánh với ác long.
Ba kim long đánh mà vô cùng biệt khuất.
Dù kim long được coi là vô địch trong cùng cấp, nhưng lần nào tấn công cũng toàn đánh vào thuẫn của đối phương.
Đồng thời còn phải tránh khỏi thanh thương quỷ dị của hắn, mười phần công lực phát huy không đến sáu bảy phần.
Chậm chạp không đè ép được tên cuồng đồ này.
An Lan (Lâm Bắc Phàm) lại càng đánh càng hưng phấn, đánh tới lúc cao hứng còn cất tiếng đọc thơ:
"Xích Phong mâu, Bất Hủ thuẫn, chém hết Tiên Vương diệt cửu thiên!"
"Tiên chi đỉnh, ngạo thế gian, có An Lan ta liền có trời!"
...
Quần chúng vây xem nghe mà chấn kinh.
"Lời lẽ thật cuồng vọng! Chém hết Tiên Vương, còn muốn diệt cửu thiên?"
"Lại còn nói mình là trời? Ngay cả Thánh Nhân cũng không dám nói như vậy, thật là cuồng vọng!"
"An Lan tiên vương, ta phục!"
...
Cuối cùng, ba kim long cũng bị thương bại trận.
Bọn họ ôm kim long bị thương nặng dưới đất, ngoài mạnh trong yếu nói: "Lần này Long tộc chúng ta nhận thua, ngươi có dám lưu lại tính danh không?"
"Có gì mà không dám?"
An Lan (Lâm Bắc Phàm) bước ra một bước, toàn thân lập lòe kim quang: "Ta sinh ra bất phàm, nhất định chiếu sáng thiên cổ! Các ngươi cố nhớ cho kĩ, ta chính là Linh sơn bất hủ vương An Lan! Người gọi tên thật của ta, nhìn thấy vĩnh sinh trong luân hồi!"
...
Mỗi một câu nói đều được pháp tắc thiên địa lan truyền.
"Ta cứ tưởng hắn đã đủ cuồng vọng rồi, không ngờ còn cuồng vọng hơn cả tưởng tượng của ta!"
"Gọi tên thật, trong luân hồi nhìn thấy vĩnh sinh, ngươi cho rằng ngươi là Bình Tâm nương nương chắc, quá ngông cuồng!"
"Cái này có là gì, vừa rồi hắn còn nói có An Lan mới có trời kìa!"
"Linh sơn làm sao lại xuất hiện một nhân tài như vậy?"
"Chẳng lẽ Linh sơn muốn tìm Long tộc gây phiền phức? Có khả năng xảy ra chuyện lớn rồi!"
...
Mọi người chấn kinh.
"Hay cho một Linh sơn bất hủ vương! An Lan, ta nhớ kỹ ngươi, chúng ta đi!" Bốn vị Kim Tiên mang theo lính tôm tướng cua chạy trốn.
Trận chiến hôm nay nhanh chóng truyền khắp Hồng Hoang vạn tộc.
Mọi người đều biết trong thế giới Hồng Hoang xuất hiện một nhân vật không tầm thường, một người độc đấu với bốn kim long thế mà lại chiến thắng, thực lực của hắn chỉ sợ đã đạt đến Thái Ất Kim Tiên cảnh.
Mấu chốt nhất là người này còn rất biết trang bức, chỉ trong một trận chiến ngắn ngủi đã nói ra vô số câu thoại không biết xấu hổ kinh thiên động địa.
Tên tuổi lời thoại của hắn được truyền khắp thế giới Hồng Hoang.
"Long tộc, niệm tình các ngươi có công thủ hộ tứ hải, hiện giờ tạm thời thối lui còn không tính là chuyện gì lớn. Nếu tiến về phía trước một bước, chắc chắn là long trời lở đất."
"Ngươi cứ dốc hết khả năng thử xem! Dù cho ta hoàn toàn bị bao vây, gánh vác tứ hải, An Lan ta vẫn vô địch tại thế gian!"
"Chân Long kéo xe quá chậm, bốn vị có nguyện ý làm tọa kỵ của ta không?"
"Các ngươi có tư cách trở thành tọa kỵ của ta, quỳ xuống, ta đeo dây cương cho các ngươi!"
"Không cần bi thương, chết dưới An Lan thương của ta là vinh hạnh đặc biệt của hắn!"
"Không được càn rỡ, phải ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh! Đi theo An Lan ta làm nô bộc của ta, nghe ta sai sử, là vinh hạnh lớn lao của Long tộc các ngươi! Đi theo ta, lịch sử Long tộc các ngươi có thể thay đổi! Trước kia Tổ Long mang các ngươi vấn đỉnh thiên hạ, nhưng vẫn thua trận bỏ chạy! Hôm nay An Lan ta có thể mang các ngươi vấn đỉnh vạn giới!"
"Ta sinh ra bất phàm, nhất định chiếu sáng thiên cổ! Các ngươi cố nhớ cho kĩ, ta chính là Linh sơn bất hủ vương An Lan! Người gọi tên thật của ta, nhìn thấy vĩnh sinh trong luân hồi!"
Còn có bài thơ trang bức đến cuối cùng kia.
"Xích Phong mâu, Bất Hủ thuẫn, chém hết Tiên Vương diệt cửu thiên!"
"Tiên chi đỉnh, ngạo thế gian, có An Lan ta liền có trời!"
...
Đại đạo tẫn đầu thùy vi phong, Nhất kiến An Lan đạo thành không!
Bức vương An Lan, ta phục!