Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Giờ khắc này, thiên địa đều rung chuyển, pháp tắc oanh minh.
Đám người hít vào một hơi.
"Khí thế thật mạnh, ngay cả thiên địa cũng đáp lại! Người này không chết, về sau chắc chắn sẽ là kiêu hùng một đời!"
"Nhưng loại người này nhất định phải chết! Thiên địa du du, người nào có thể nghịch thiên? Năm đó Tôn Ngộ Không mạnh cỡ nào, càn rỡ cỡ nào, cuối cùng còn không phải bị đội Kim Cô chú tới Tây Thiên thỉnh kinh hay sao?"
"Cho nên mặc dù ta chán ghét An Lan, nhưng ta vẫn bội phục dũng khí của hắn!"
"Thác Tháp Lý thiên vương dẫn đội, 10 vạn thiên binh thiên tướng, trừ khi là Đại La Kim Tiên, bằng không thì khó thoát nghiệt nợ!"
"An Lan, thật đáng tiếc!"
...
Đám người bắt đầu đồng tình, cười trên nỗi đau của người khác.
Tôn Ngộ Không trốn trong một góc sợ ngây người, cảnh tượng này sao lại giống đến vậy?
Năm đó hắn cũng hăng hái, kiêu căng khó thuần, xem thường quần hùng thiên hạ như vậy, dẫn dắt hầu tử hầu tôn cầm vũ khí nổi dậy, tự xưng lag Tề Thiên Đại Thánh, phản kháng Thiên Đình, phản kháng chúng tiên thần.
Nhưng cuối cùng vẫn bị mài mòn góc cạnh, trở thành một Đấu Chiến Thắng Phật ôn hòa nhã nhặn, cả ngày tầm thường vô vi.
Hắn thất bại trước hiện thực, thất bại trước xã hội.
"Hầu ca, lúc đó ngươi cũng như vậy, giống không?" Trư Bát Giới cười ha ha.
Tôn Ngộ Không lắc lắc đầu, trong lòng cảm thấy đắng chát, ngũ vị tạp trần, ánh mắt nhìn về phía bóng người kiêu ngạo trước mắt có thêm vẻ chờ mong: "Ngốc tử, ngươi cảm thấy hắn có thắng không?"
"Vậy phải xem Thiên Đình có buông tha hắn hay không!" Trư Bát Giới cười nói.
Trư Bát Giới đã từng là Thiên Bồng nguyên soái, hiểu rõ nội tình của Thiên Đình, có quá nhiều người trâu bò, thực lực như hắn mà cũng không thể bước vào được 30 vị trí đầu trong Thiên Đình.
Nếu Thiên Đình đã muốn thu thập ngươi, Đại La Kim Tiên cũng phải cúi đầu nhận mệnh.
Tôn Ngộ Không lại lần nữa lắc đầu, không nói thêm.
Trên trời, thiên binh thiên tướng giận dữ, câu nói này quả thực là chống đối Thiên Đình bọn họ.
Thác Tháp Lý thiên vương hét lớn: "An Lan tội tiên, chẳng lẽ ngươi muốn ngỗ nghịch Thiên Đình?"
"Đâu chỉ Thiên Đình?" An Lan (Lâm Bắc Phàm) cầm chiến mâu trong tay, quanh thân tỏa sáng chói, giống như một vòng minh nhật, nói: "Nếu thiên đè ta, bổ nát thiên kia! Nếu địa giữ ta, đạp nát địa kia, ta sinh ra tự do, ai dám cao cao tại thượng!"
Đám người lại lần nữa cảm nhận được một luồng khí nóng phát ra từ trong tim phổi, khiến cho bọn họ muốn gầm thét lên.
Bởi vì một câu này nói ra tiếng lòng của bọn họ!
Mọi người sinh ra đều tự do, dựa vào cái gì chỉ có ngươi cao cao tại thượng?
Dựa vào cái gì chúng ta phải cúi đầu nghe lệnh?
Dựa vào cái gì?
Nhưng bọn hắn chung quy vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
Bên trong thế giới Hồng Hoang, thuận tắc tiên, nghịch tắc ma, mà là ma thì không có kết quả tốt.
"Được, nếu ngươi đã ngu xuẩn mất khôn như vậy thì hôm nay ta sẽ thu ngươi!" Thác Tháp Lý thiên vương hét lớn: "Cự Linh thần đâu?"
"Cự Linh thần đây!" Một thần linh khổng lồ xông ra.
Hắn thực sự quá cao to, chân đạp đại địa, vai khiêng nhật nguyệt, sức lực lớn vô cùng, thân thể vững như núi, toàn thân trên dưới tỏa ra khí tức đến từ man hoang, hung mãnh cuồng bạo giống như một hung thú man hoang.
"Lệnh ngươi làm tiên phong đại tướng, bắt lấy tội tiên An Lan, không được sai sót!" Thác Tháp Lý thiên vương nói.
"Cự Linh thần tuân mệnh!" Cự Linh thần chắp tay, hai tay chống trời, trên tay có thêm một cây búa khổng lồ.
Đây là thần binh lợi khí của Cự Linh thần, Tuyên Hoa bản phủ, được chế tạo thành từ linh khí của thiên địa, tinh hoa của nhật nguyệt, nặng ngang ngũ nhạc, gặp núi phá núi gặp sông cắt sông, là một Hậu Thiên chí bảo rất mạnh trong thế giới Hồng Hoang.
Có không ít đại yêu tuyệt ngạo đã chết dưới Tuyên Hoa bản phủ của hắn.
Cự Linh thần vung Tuyên Hoa bản phủ lao đến: "Tội tiên An Lan, tiến tới nhận lấy cái chết!"
Chân đạp đại địa, đại địa lập tức nứt vỡ, phát ra từng tiếng ầm ầm.
"Nhất điểm hàn quang vạn trượng mang, đồ tẫn thiên hạ hựu hà phương. Thâm mai bất cải lăng duệ khí, nhất tụ phong vân tiện thị hoàng*!" An Lan (Lâm Bắc Phàm) cao giọng hét to, An Lan thương trong tay hội tụ tinh mang, sau đó một thương đâm rách trời cao.
*Một điểm hàn quang vạn trượng kiếm khí, tàn sát hết thiên hạ lại làm sao. Chí bén nhọn chôn sâu không đổi, gom hết phong vân để xưng hoàng
Một thương này giống như tinh quang thùy thiên mà xuống!
Hội tụ vạn thiên tinh quang, tạo thành vô biên giết chóc!
Lấy điểm phá diện, nhất lực phá vạn pháp!
Cự Linh thần cảm thấy nguy hiểm, nhưng hắn đã thân kinh bách chiến, mặt không đổi sắc giơ cao Tuyên Hoa bản phủ lên thật cao, giống như Bàn Cổ khai thiên tích địa, nặng nề đập xuống: "Xem ta đập ngươi!"
"Chỉ mình ta vô địch!" An Lan (Lâm Bắc Phàm) kêu to.
"Oanh" "Oanh"...
Thiên địa tê minh, pháp tắc đạo văn hiển hiện, lực lượng kinh khủng quét ngang bốn phương tám hướng.
Bên trong luồng lực lượng này, Cự Linh thần lùi lại vài chục bước, thở hổn hển mồ hôi đầm đìa, An Lan (Lâm Bắc Phàm) lại vẫn sừng sững bên trên ngô đồng chiến xa, không bị gì.
Mọi người thất kinh.
"Thế mà đón đỡ được cự lực của Cự Linh thần!"
"Không chỉ đón đỡ, mà còn đánh Cự Linh thần lui trở về! Cự lực của Cự Linh thần danh tiếng vang xa, ngay cả Thái Ất Kim Tiên cũng không thể chống lại, chỉ có thể cùng quần nhau!"
"Không ngờ An Lan khủng bố như vậy!"
...
"Trong Kim Tiên lĩnh vực, có thể đón được một thương của ta mà không bị thương, ngươi cũng là phượng mao lân giác!" An Lan (Lâm Bắc Phàm) hài lòng nhận xét: "Nói danh tự ngươi ra, thương của bản vương không chém kẻ vô danh!"
"Không chấp nhận nổi!" Cự Linh thần nổi giận, lại lần nữa giơ Tuyên Hoa bản phủ lên huyết chiến với An Lan (Lâm Bắc Phàm).
Nhưng cự lực mà Cự Linh thần cảm thấy tự hào nhất trước mặt Lâm Bắc Phàm lại không là gì.
Khí lực hắn lớn, Lâm Bắc Phàm càng lớn hơn, cũng càng có sức chịu đựng.
Cự Linh thần toàn lực huy động Tuyên Hoa bản phủ thở hồng hộc, Lâm Bắc Phàm lại vẻ mặt thản nhiên, không nhìn thấy một chút mệt mỏi nào.
Cự Linh thần càng thêm không phục, thế là dùng sức mạnh hơn.
Hai người đánh vài chục hiệp, Tuyên Hoa bản phủ của Cự Linh thần bị hoàng kim chiến mâu của An Lan (Lâm Bắc Phàm) hất bay ra ngoài, lúc này hắn tay không tấc sắt đối mặt với Lâm Bắc Phàm, kết cục đã định.
"Cự Linh thần, trở về!" Thác Tháp Lý thiên vương kêu lên.
"Ta chưa thua, ta vẫn còn đòn sát thủ!" Cự Linh thần không phục, muốn tiếp tục đánh.
"Không cần, ngươi không phải đối thủ của An Lan, tiếp tục đánh cũng chỉ phí công, trở về!" Thác Tháp Lý thiên vương mặt không biểu tình.
Cự Linh thần đành phải tâm không cam tình không nguyện trở về.
An Lan (Lâm Bắc Phàm) đắc ý, hét to: "Thiên trọng kiếp, bách thế nan, hằng cổ thông thông đạn chỉ gian! Bất tử khu, bất diệt hồn, chấn cổ thước kim vô nhân địch! Vấn thương mang đại địa, thùy chủ trầm phù? Duy ngã An Lan bất hủ tiên!"
Tứ đại thiên vương không phục, mới thắng một trận mà đã ngông cuồng như vậy, quá không để Thiên Đình bọn họ vào trong mắt, thế là lập tức xin xuất chiến.
Thác Tháp Lý thiên vương đồng ý: "Tứ đại thiên vương nghe lệnh, bắt lấy An Lan tội tiên cho ta!"
"Rõ, nguyên soái!" Tứ đại thiên vương điều khiển thanh vân bay đến.