Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Nữ Oa nương nương?
Nàng làm cái gì?
Nhìn ra Lâm Bắc Phàm mờ mịt, lão nhân gia cười nói: "Ngươi không biết cũng là bình thường, bởi vì chuyện này phải nói từ Vu Yêu đại chiến thời thượng cổ!"
Lão nhân vừa dẫn Lâm Bắc Phàm đi về phía trước, vừa kể chuyện thời thượng cổ.
"Vào niên đại thượng cổ, Nhân tộc chúng ta mới vừa được Nữ Oa nương nương sáng tạo ra, không phải nhân vật chính của thiên địa. Lúc đó nhân vật chính của thiên địa theo thứ tự là Yêu tộc và Vu tộc, bọn họ một người chưởng quản thiên một người chưởng quản địa, thống trị thế giới Hồng Hoang. Bởi vì thế lực bọn họ lớn nên nhiều đại thần thông giả ở Hồng Hoang cũng không thể không tránh né. Hơn nữa Hồng Hoang vốn chính là thế giới nhược nhục cường thực, Nhân tộc không có chỗ dựa, không có công pháp tu luyện, không có huyết mạch thần thông chỉ có thể sinh tồn bên trong kẽ hở, hết sức gian nan ..."
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái, tình huống như vậy không cần nghĩ cũng biết.
Giống như thế giới linh khí khôi phục thế giới, vào thời điểm linh khí vừa mới khôi phục, lực lượng khoa học kỹ thuật bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, yêu thú điên cuồng sinh trưởng, nhân loại phải sinh tồn trong hoàn cảnh như vậy quả là mỗi bước một khó khăn.
Chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi, tổng số người giảm mất tám chín phần.
Ở thế giới Hồng Hoang lại càng tôn sùng mạnh được yếu thua, cường giả chỉ cần tùy ý ra một đòn là có khả năng đã hủy diệt được một chủng tộc.
Nhân tộc vốn nhỏ yếu, không có thể phách của Vu tộc cũng không có huyết mạch thần thông như Yêu tộc, quả thực cái gì cũng không có, kém xa Nhân tộc ở thế giới linh khí khôi phục thế, sống sót chắc chắn không dễ dàng.
Cũng may bọn họ là nhân vật chính của thời đại tiếp theo nhân vật chính, được trời cao phù hộ, nếu không có khả năng đã sớm diệt tộc.
"Nữ Oa nương nương thấy thương hại, cho nên lén lút ban cho chúng ta một ít phương pháp tu luyện và linh đan diệu dược, để Nhân tộc ta có thể phát triển, thế là chúng ta từ từ phát triển, tuy gặp rất nhiều gian nan hiểm trở, nhiều lần đối mặt với nguy cơ diệt tộc, nhưng chung quy vẫn vượt qua được." Trên mặt lão nhân mang theo vẻ kiêu ngạo, thản nhiên.
Trong lòng Lâm Bắc Phàm thấy kinh ngạc, thật không ngờ Nữ Oa nương nương lại vụng trộm làm nhiều chuyện như vậy!
Không phải từ khi Nữ Oa nương nương sáng tạo ra Nhân tộc đến nay đều không quan tâm sao?
Chẳng lẽ là ta hiểu lầm nàng?
Lâm Bắc Phàm không nói xen ngang, tiếp tục nghe kể.
"Về sau, chúng ta gặp phải một nguy cơ diệt tộc chân chính!" Trên mặt lão nhân mang theo vẻ oán hận: "Lúc ấy, hai tộc Vu Yêu tranh đấu vô cùng kịch liệt, đạt đến trình độ không chết không thôi. Yêu tộc vì đối phó với Vu tộc mà luyện chế ra Đồ Vu kiếm. Nhưng muốn luyện thành Đồ Vu kiếm thì nhất định phải có tinh huyết và hồn phách của Nhân tộc... Thế là, đại kiếp của Nhân tộc đến!"
Lâm Bắc Phàm lắc lắc đầu, đó quả thực là một hồi đại kiếp.
Trong mấy đại kiếp Nhân tộc ở Hồng Hoang phải chịu, đại kiếp này là thảm thiết nhất.
"Lúc mới vừa bắt đầu, Yêu tộc còn cố kỵ nương nương, chỉ lén lút giết người, nhưng về sau để đối phó với Vu tộc, Yêu tộc phát điên, gần như gặp người là giết, gặp người là chặt. Lúc ấy các bộ lạc Nhân tộc chúng ta, trong 10 bộ lạc thì có chín bộ lạc đều bị tàn sát sạch sẽ! Đây là hạo kiếp lớn nhất mà Nhân tộc gặp phải từ trước đến nay! Nhân tộc chúng ta vẫn luôn thiện chí giúp người, tại sao lại gặp phải khổ cực dạng này? Lúc ấy chúng ta khẩn cầu tiên thần trên trời, nhưng không có một ai nhúng tay!" Giọng nói lão nhân bi thương.
"Nhân tộc phải tự cường!" Lâm Bắc Phàm trầm giọng nói.
"Không sai, từ đó về sau chúng ta ngộ ra được một đạo lý, Nhân tộc phải tự cường! Tất cả tiên thần trên trời đều không thể dựa vào, thứ duy nhất chúng ta có thể dựa vào chỉ có bản thân!" Lão nhân lớn tiếng nói.
Hắn nắm chặt nắm đấm, mặc dù mọi chuyện đã qua rất lâu, nhưng trong lòng hắn vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Đó là đoạn lịch sử tối tăm nhất, là thời khắc đen tối nhất của Nhân tộc!
"Nhưng chúng ta vẫn phải cảm ơn một người, đó chính là Thánh mẫu của Nhân tộc Nữ Oa nương nương!" Lão nhân lớn tiếng nói.
"Nữ nhân kia làm gì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Vốn vào thời điểm Yêu tộc luyện chế Đồ Vu kiếm, Nữ Oa nương nương đã trông thấy tương lai, thế là nàng lén lút chuyển toàn bộ vị thành niên, thiếu nhi của Nhân tộc tới hòn đảo này, hơn nữa còn bố trí pháp trận bên ngoài để bảo hộ, ta chính là một trong số đó, ta còn nhớ rõ lúc đó ta vẫn chưa đầy 10 tuổi, được xem là tương đối lớn trong tất cả hài tử, lúc đó ta tách ra khỏi phụ mẫu, vừa chia tay một cái chính là vĩnh biệt..."
Lâm Bắc Phàm lắc lắc đầu, tình huống như vậy không khó tưởng tượng.
10 tuổi, phần lớn đều ngây thơ vô tri, còn cần cha mẹ quan tâm, nhưng đã bị cưỡng ép chia tách, hơn nữa còn là vĩnh biệt, không thể gặp lại, có thể tưởng tượng những hài tử kia lúc đó tuyệt vọng bao nhiêu, bi thương cỡ nào.
Lão nhân lại nói tiếp: "Chúng ta cảm kích nương nương đã cứu chúng ta, nhưng lại hận nàng, vì sao cứu chúng ta mà không cứu phụ mẫu? Phụ mẫu không còn, chúng ta sống sót còn có ý nghĩa gì? Nếu đã có thể cứu chúng ta thì tại sao không cùng cứu cả Nhân tộc? Thiệt cho nàng vẫn là Nhân tộc thánh mẫu, nhận hết cung phụng của Nhân tộc, chúng ta trách nàng thiên vị Yêu tộc, trách nàng tuyệt tình tuyệt nghĩa ..."
"Nữ Oa nương nương chỉ giữ im lặng, tiếp nhận chúng ta không ngừng chửi rủa." Lão nhân thật sâu thở dài: "Cho đến sau này chúng ta mới dần hiểu rõ, dù là Thánh Nhân nhưng cũng không phải không gì không làm được, bọn họ phải bận tâm tới Thiên Đạo, phải thuận thiên mà làm, có rất nhiều chuyện không thể làm, nếu không sẽ nhận trừng phạt. Nhân tộc chúng ta nhất định phải trải qua kiếp nạn này, Nữ Oa nương nương không phải không muốn cứu, mà là không thể cứu. Nàng tùy tiện bảo vệ các hài tử đã là ngỗ nghịch Thiên Đạo..."
Lão nhân lại thở dài một hơi, lần nữa cúi đầu với trời, ánh mắt sùng kính: "Nghe nói từ đó về sau, nương nương tự trói mình trong Oa Hoàng cung, trừ khi có lượng kiếp hay là Đạo Tổ gọi triệu tập, còn không sẽ không ra khỏi Oa Hoàng cung!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái, hóa ra đây là nguyên nhân Nữ Oa nương nương trở thành lão trạch nữ vạn năm.
Không phải không muốn ra, mà là không thể ra.
Trong lòng phải tiếp nhận quá nhiều đau khổ, là Thánh Nhân nên không thể thổ lộ với người khác, chỉ có thể tự nuốt quả đắng này xuống.
Giờ khắc này, hình tượng của Nữ Oa nương nương trong lòng Lâm Bắc Phàm đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Đây là một vị nương nương có nhân tính, một vị nương nương khiến cho người ta tôn kính.
"Về sau, khi Vu Yêu đại chiến kết thúc, có rất nhiều người trong chúng ta lựa chọn quay trở về, trùng kiến Nhân tộc, cũng có người lựa chọn lưu lại, ở trong này ngày đêm cung phụng Nữ Oa nương nương, ta chính là một trong số đó."
Lão nhân cười nói: "Cho nên, mỗi khi gặp được người mới, ta đều sẽ kể lịch sử của hòn đảo này và lịch sử của Nhân tộc cho hắn biết. Ta hi vọng kẻ đến sau sẽ không quên năm tháng gian khổ của Nhân tộc, càng không thể quên Nữ Oa nương nương đã yên lặng trả giá vì chúng ta! Nàng đã phải nhận quá nhiều hiểu lầm..."