Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau đó lại có mười mấy người được khí vận kim trụ tán thành, nhưng vẫn không quá nhiều.
Chí tôn thử xong liền đổi thành đại tôn giả, sau đó là tôn giả.
Nhưng số người thông qua từ tôn giả trở xuống lại càng trở nên ít ỏi, đầu tiên là vấn đề về cống hiến, thực lực của bọn họ quá yếu, độ cống hiến cho Nhân tộc kém xa những người phía trước.
Tổng cộng lại chỉ có 65 người được khí vận kim trụ tán thành, nhân số vô cùng thưa thớt.
"Dừng ở đây thôi, về sau chỉ cần thực lực đạt tới tôn giả thì đều có thể tới thử xem có được khí vận kim trụ tán thành hay không! Còn 34 cơ hội nữa, ta hy vọng có thể sớm lấp đầy, tăng thêm một phần lực cho Nhân tộc chúng ta!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
Tiếp đó Lâm Bắc Phàm mời đám người ra khỏi Nhân Hoàng điện.
Hắn thi triển thần thông Trích Tinh Phủng Nguyệt, dời Nhân Hoàng điện vào trong Thời Không lâu.
Lâm Bắc Phàm dự định đích thân thủ hộ Nhân tộc trọng bảo.
Có Nhân Hoàng điện, thực lực của Nhân tộc tăng lên rất nhiều.
Đầu tiên là 65 người được khí vận kim trụ công nhận, có khí vận kim trụ trợ giúp, bọn họ tu luyện như hổ thêm cánh, vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa còn có thể mượn khí vận Nhân tộc tiến hành chiến đấu, mượn lực lượng của anh linh để chiến đấu, lực chiến đấu tăng vọt.
Ví dụ như người sở hữu hệ thống não động Chu Dịch, hắn vừa mới tấn thăng làm thần ma, nhưng nhờ có khí vận kim trụ mà thực lực của hắn đã đạt đến thần ma nhất giai đỉnh phong, cực kỳ khủng bố.
Các thiên kiêu khác càng không cần phải nói.
Còn có anh linh Nhân tộc cư trú trong Nhân Hoàng điện, bản thân bọn họ đã có lực lượng kinh khủng.
Bọn họ đã vượt ra khỏi luân hồi, chỉ cần Nhân Hoàng điện bất diệt, khí vận Nhân tộc không suy giảm, Nhân tộc trường tồn là bọn họ sẽ bất tử bất diệt.
Hơn nữa Nhân tộc càng cường thịnh thì bọn họ lại càng mạnh.
Thời gian bình thản trôi qua mấy tháng.
Có một ngày, Lâm Bắc Phàm đang vuốt gấu trúc, bỗng nhiên Tà Quân ghé qua, nói ngay vào trọng điểm: "Sư phụ ta muốn mời ngươi tới Lăng Thiên cung làm khách."
"Tới Lăng Thiên cung làm gì? Sư phụ ngươi chẳng lẽ là Lăng Thiên?"
Tà Quân hơi kinh ngạc: "Sư phụ ta rất điệu thấp, đã hơn trăm vạn năm không rời khỏi Lăng Thiên cung, thế mà ngươi cũng biết?"
Lâm Bắc Phàm đắc ý nói: "Sao mà ta không biết, trên đời này không có mấy chuyện là ta không biết!"
"Khoác lác!" Tà Quân không tin, nhếch miệng.
"Không tin thì thôi!" Lâm Bắc Phàm trả lời.
Tà Quân ngồi xuống gần đó, tự rót một chén trà cho bản thân uống.
Gấu trúc trong lòng Lâm Bắc Phàm nhìn mà đau lòng, giơ bảng hiệu kháng nghị: Đây là của Hùng gia, không cho ngươi uống!
"Ta cứ muốn uống, còn muốn uống nhiều thêm mấy ngụm!" Tà Quân nổi tính đùa giỡn.
Thế là gấu trúc càng thêm đau lòng, quay đầu không nhìn hắn nữa, mắt không thấy tâm không phiền.
Uống trà xong, Tà Quân nói: "Sư phụ ta mời ngươi tới chủ yếu có hai mục đích, thứ nhất là muốn xem ngươi là hạng người gì, ngươi quật khởi nhanh, thanh danh vang vọng vạn giới, cho nên hắn rất ngạc nhiên, muốn quen biết với ngươi, thứ hai là chuyện ta đột phá có công lao của ngươi, cho nên hắn muốn cảm ơn!"
"Được, vậy ta đi!" Lâm Bắc Phàm sảng khoái nói.
Gần nhất quá thái bình, Lâm Bắc Phàm nhàm chán, vừa vặn ra ngoài chơi.
"Quên hỏi, sư phụ ngươi hiện tại đang ở cấp bậc nào?"
"Sư phụ ta là Lăng Thiên, hiện tại đã là một cường giả thần ma lục giai uy tín, thanh danh hiển hách, nếu dựa theo phân chia của thế giới Hồng Hoang thì hắn chính là một Đại La Kim Tiên nổi tiếng!" Tà Quân kiêu ngạo nói.
Một mắt lén lút liếc Lâm Bắc Phàm, muốn thấy bộ dáng khiếp sợ của hắn.
"Mới thần ma lục giai, qua loa, tạm được!" Lâm Bắc Phàm thản nhiên nói.
Tà Quân suýt chút nữa phun nước trà đã uống vào trong bụng ra ngoài.
Cái gì mà mới thần ma lục giai?
Cái gì mà qua loa?
Cái gì mà tạm được?
Cường giả Đại La Kim Tiên để ngươi đánh giá như vậy sao?
Bọn họ cơ bản đã tu luyện tới đỉnh phong, bước lên trên nữa chính là hỗn độn thần ma, là cực hạn mà tu luyện giả trong vạn giới có khả năng đạt tới.
Không có cơ duyên nghịch thiên thì rất khó trở thành hỗn độn thần ma.
Được rồi, ngươi trâu bò, ta không chấp nhặt với ngươi!
Tà Quân liều mạng uống nước trà, sau đó u oán nhìn hắn, muốn dùng ánh mắt giết chết hắn.
Một đại nam nhân dùng ánh mắt giống như khuê phòng oán phụ này nhìn mình, Lâm Bắc Phàm bị nhìn đến sượng người.
Thế là vội vàng nói sang chuyện khác: "Khi nào thì chúng ta xuất phát?"
"Lúc nào cũng có thể!" Tà Quân nói.
"Vậy chúng ta lên đường ngay bây giờ đi!"
Dưới sự dẫn dắt của Tà Quân, Lâm Bắc Phàm đi tới một thiên cung cổ xưa khổng lồ, nó bay lơ lửng giữa hư không vô tận, nơi đây không có tọa độ cụ thể, vị trí có thể thay đổi bất cứ lúc nào, nếu như không có Tà Quân dẫn đường thì chỉ sợ cả đời cũng không tìm được.
"Nơi này chính là Lăng Thiên cung, đạo tràng của sư phụ ta!" Tà Quân nói.
"Nơi này thật yên tĩnh, giống như không có ai!" Lâm Bắc Phàm quan sát xung quanh, phát hiện nơi này vô cùng tĩnh lặng.
"Quả thực rất yên tĩnh, bởi vì bình thường chỉ có sư phụ ta và mấy vị sư nương ở đây, sư huynh đệ ít ỏi lại còn thường xuyên ở bên ngoài tu luyện, cho nên trong tình huống bình thường đều sẽ không tới đây." Tà Quân nói.
...
Hai người đi tới cửa chính, chỉ thấy bên trên cung điện có treo một cái bảng hiệu, viết ba chữ lớn "Lăng Thiên cung".
Ba chữ này tràn ngập đạo ngân, được một vị Đại La Kim Tiên chắp bút, có khả năng chính là vị Lăng Thiên kia.
Mỗi nét mỗi chữ trong đó đều thẩm thấu lý giải của người viết với đạo, giống như đang diễn hóa một thế giới, vô cùng thâm thúy, dưới Đại La không thể nhìn thẳng, nhưng điều này không ảnh hưởng tới Lâm Bắc Phàm.
"Tên Lăng Thiên, muốn Lăng Thiên, tâm Lăng Thiên, định Lăng Thiên!" Lâm Bắc Phàm nói.
Đúng lúc này cửa cung mở ra, có tám sinh linh hình thù đi tới, cười ha ha.
"Không sai! Tên Lăng Thiên, muốn Lăng Thiên, tâm Lăng Thiên, định Lăng Thiên! Lão bát, ta đã nói vị này nhất định có thể nhìn ra ý nghĩa chân chính của Lăng Thiên cung mà, ngươi cược thua rồi, nợ ta 10 vạn vò quỳnh tương ngọc nhưỡng!"
"Ai biết một Kim Tiên nho nhỏ như hắn thế mà lại liếc mắt một cái đã nhìn ra, đúng là phiền muộn!"
"Người ra cũng không phải Kim Tiên nho nhỏ, người ta là tồn tại không thể trêu chọc nhất trong vạn giới, ngưu bức hơn ngươi nhiều!"
"Có chơi có chịu, lão bát, ngươi nhận đi, thuận tiện cũng cho ta vài hũ!"
"Được được được, ta chịu thua còn không được sao?"
...
"Các ngươi… Tại sao các ngươi đều tới?" Tà Quân chấn kinh, sau đó nói với Lâm Bắc Phàm: "Mấy vị này là sư huynh của ta."
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái, đã sớm nhìn ra.