Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 972 - Chương 972. Xuyên Việt Trở Về Gặp Thượng Đế

Chương 972. Xuyên việt trở về gặp Thượng Đế Chương 972. Xuyên việt trở về gặp Thượng Đế

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

Cùng ngày, Lăng Thiên và Lâm Bắc Phàm giao lưu sâu hơn.

Mục đích của hắn vô cùng minh xác, chính là hy vọng có thể bí mật hợp tác, đối kháng với luồng lực lượng hắc ám này, hắn đã âm thầm liên lạc với mấy bằng hữu chung chí hướng, trước mắt bọn họ đang ẩn núp, chuẩn bị sẵn sàng.

"Chuyện này quá lớn, tại sao ngươi lại tùy tiện nói cho ta biết?" Lâm Bắc Phàm hỏi.

"Bởi vì ngươi không bình thường!" Lăng Thiên nhìn Lâm Bắc Phàm một cái thật sâu: "Mặc dù ngươi chỉ là một Kim Tiên nho nhỏ, nhưng lại có thể thoải mái du tẩu giữa mấy vị Thánh Nhân, có khả năng tất cả chúng ta đều sẽ hy sinh, còn ngươi thì không có chuyện gì!"

Thế là Lâm Bắc Phàm đồng ý gia nhập liên minh này.

Nếu như phát hiện hắc ám thì phải thông báo cho nhau biết, tương lai khi đại kiếp đến thì phải cùng nhau trông coi.

Sau khi rời khỏi Lăng Thiên cung, trong đầu Lâm Bắc Phàm vẫn luôn hiện ra giọt máu đen kia, nó đã từng làm ô nhiễm một Thiên Đạo, vô cùng khủng bố. Lâm Bắc Phàm cảm giác thế lực hắc ám này có liên quan tới giọt máu đen.

Giọt máu đen này còn có quan hệ với thượng thương chi địa thời loạn cổ ở thế giới Già Thiên.

Một giọt máu làm ô nhiễm một vị Tiên Đế, khiến hắn rơi vào bóng tối vô tận, sau đó lại có mấy vị chuẩn Tiên Đế lần lượt bị hắc ám lây nhiễm, biến thành sinh linh hắc ám, trở thành ngọn nguồn của hắn ám.

Bọn họ điều khiển hắc ám, từng lần từng lần hủy diệt vạn sinh linh giống như thái rau.

Cho đến khi Hoang Thiên Đế xuất thế, hắc ám mới kết thúc.

Nhưng hắc ám chưa bao giờ rời đi, sau khi Hoang Thiên Đế chấp chưởng vạn cổ, lưu lại một thế giới coi như hoàn mỹ thì không còn xuất hiện nữa, những người ở lại tiên cuối cùng đều rời đi, đi theo Hoang Thiên Đế.

"Hoang Thiên Đế đến nay vẫn chưa về, chẳng lẽ là đang truy tìm hắc ám chi nguyên?"

Đây là suy đoán của Lâm Bắc Phàm, vốn chỉ là muốn phục sinh người đã chết nhưng hiện tại lại có thêm mong muốn khác, thứ có thể khiến cho một vị cường giả cấp bậc Đại La Kim Tiên không ngừng truy cầu cũng chỉ có mỗi hắc ám chi nguyên.

Nghĩ đến đây, Lâm Bắc Phàm đột nhiên muốn trở lại quá khứ xem xét, có lẽ có thể tìm ra được một chút manh mối.

Thế là hắn tiến vào thời gian trường hà của thế giới Già Thiên, đi ngược dòng, một lần nữa nhảy vọt qua đoạn sông Hoang Thiên Đế độc đoán vạn cổ, đi tới thời đại của Hoang Thiên Đế, lại bước một bước vượt qua giới hải, tới hắc ám chi địa.

Đây là một mảnh đất rộng rãi bất tường, âm u đầy tử khí, khắp nơi đều là hắc ám, trên mặt đất chất đầy thi hài, loại sinh linh gì cũng có, giống như một vùng đất tử vong, có thể coi như địa ngục.

Ngoài ra còn có sinh linh hắc ám chen chúc rậm rạp, phần lớn đều là sinh linh tiên cấp, cấp Tiên Vương càng nhiều, bọn chúng ngủ say trong mảnh hắc ám chi địa này, giống như vừa mới ăn no cần tiêu hóa.

Bọn chúng không tính là sinh linh thật sự, hoàn toàn không có linh tính, chỉ còn có thú tính và giết chóc.

Lâm Bắc Phàm thi triển thần thông, bọn chúng không trông thấy hắn.

Đứng ở chỗ này, Lâm Bắc Phàm còn cảm nhận được nơi này đã bị hắc ám bao phủ, tất cả pháp tắc đều bị áp chế, chỉ cần không phải sinh linh hắc ám thì đều không thể hành động thoải mái ở trong đây.

Thậm chí ở lại lâu sẽ bị hắc ám nơi này xâm nhập, biến thành một trong số những sinh linh hắc ám.

Nhưng Lâm Bắc Phàm không sợ, hắn đã cảm ngộ phù văn, hiện tượng, pháp tắc mà mình sở hữu viên mãn, tự thành một thể, không bị quấy nhiễu, lại có lực lượng mà vạn giới trong cơ thể đang liên tục cung cấp, không cần sợ lực lượng hắc ám.

Thậm chí hắn có thể thả ra nguyên khí bên trong thân thể, tăng tốc hấp thu hắc ám giúp bản thân lớn mạnh, chỉ cần là lực lượng, bất kể quang minh hay hắc ám, đối với hắn đều là thuốc bổ.

Lâm Bắc Phàm một đường đi về phía trước, vượt qua ức vạn dặm, chớp mắt đã biến mất.

Cuối cùng hắn trông thấy một dãy cung điện trải dài, rộng rãi khổng lồ, khí thế hùng hậu, chấn nhiếp nhân tâm, khiến cho người ta nhịn không được nảy sinh cảm giác thuần phục, muốn quỳ xuống.

Loại lực lượng này vô cùng quen thuộc, chính là lực lượng của thần ma ngũ giai!

Ở Hồng Hoang thế giới gọi là Thái Ất Kim Tiên, ở trong đây lại gọi là chuẩn Tiên Đế!

Phía trước cung điện có một tấm bia đẫm máu, viết hai chữ lớn: Thiên Đình!

Nói cách khác dãy cung điện này chính là Thiên Đình!

Chỉ có điều khác với Thiên Đình Lâm Bắc Phàm từng thấy, nơi này tràn ngập tử khí và hắc ám chi lực.

"Đây là hắc ám Thiên Đình!" Lâm Bắc Phàm nói.

Nơi này quá trống trải, không nhìn thấy bất cứ một sinh linh nào!

Cho đến khi hắn đến gần giữa cung điện mới xuất hiện động tĩnh, một giọng nói đột ngột truyền đến, xa xưa tang thương nhưng cũng có áp lực lớn: "Kẻ hành hương, mang theo thành kính tới từ phương xa, đi một bước dập đầu một lần, chỉ để yết kiến bản tọa... Bây giờ sao ngươi không bái?"

"Triều thánh?" Lâm Bắc Phàm đứng chắp tay: "Trong thiên hạ, không có ai đáng cho ta cúi đầu!"

Chỉ chốc lát sau lại có giọng nói truyền đến, vẫn là người vừa nãy, nhưng càng thêm uy nghiêm lạnh lùng.

"Gặp đế không bái, chân mệnh đã mất, bên trên bia Luân Hồi có tên của ngươi, đi một bước dập đầu một lần, gột rửa mọi tội lỗi trên Vãng Sinh lộ, bảo hộ chân linh của ngươi."

Giọng nói kia hùng vĩ như cộng hưởng với thiên địa, khiến mặt đất bao la cũng bị chấn động đến mức run rẩy kịch liệt, giống như Tiên Đế giáng lâm, uy áp lan tràn, vô địch cuồn cuộn, giống như giọng nói của đại đạo!

Thần ma bình thường đối mặt với giọng nói này có khả năng đã bị gọt mất nguyên thần!

Dù là người mới bước vào tiên thiên thần ma, hoặc sinh linh cấp Tiên Vương, đứng trước giọng nói này cũng sẽ bị chấn động thần hồn.

"Giả thần giả quỷ!" Lâm Bắc Phàm chê bai một tiếng.

Không thấy hắn có động tác gì khác, chỉ có một luồng lực lượng dồi dào mênh mông thoát ra từ trong thân thể của hắn, như cuồng phong bão táp quét ngang bốn phương tám hướng, tất cả trở ngại đều hóa thành bột phấn, tan biến như mây khói.

"Ầm ầm ầm", "Ầm ầm ầm"...

Dưới luồng lực lượng này, cung điện sụp đổ, ngay cả hắc ám cũng bị trục xuất, một vùng quang minh tịnh địa xuất hiện.

Lâm Bắc Phàm đứng sững giữa vùng quang minh tịnh địa đó, thiên trần bất nhiễm, giống như Hồng Trần Tiên.

Phía trước hắn có một tòa cung điện chưa hoàn toàn sụp đổ.

Một bóng người khô gầy ngồi trên ghế dựa ngọc thạch trong cung điện.

Tóc hắn có màu xám trắng, ngay cả tròng trắng cũng tối tăm không ánh sáng, nhưng con ngươi lại có màu vàng kim, sắc bén khiếp người, giống như hai vầng thái dương chói lọi, ánh mắt nóng bỏng như có thể thiêu đốt hồn Tiên Vương.

Thân thể hắn quá khô gầy, như da bọc xương, thoạt nhìn rất bất thường, giống như một vật chết.

Trên thân hắn mặc đế y cổ xưa cũ nát, quần áo khoác trên thân thể gầy trơ xương của hắn làm trông có vẻ rất rộng, trên đầu còn đeo đế quan tỏa ra ánh sáng lung linh, phổ chiếu chúng sinh, song lại có khí tức màu đen nồng nặc quấn quanh, vô cùng bất tường.

Người này chính là Thương đế, kẻ chủ đạo sự việc hắc ám nổi loạn!

Lúc này, vẻ mặt hắn lạnh lùng quan sát Lâm Bắc Phàm, bên trong ánh mắt gần như không còn chút sinh khí nào có thêm hơn một tia kinh nghi.

"Bản tọa... Đã gặp ngươi!"

Bình Luận (0)
Comment