Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 976 - Chương 976. Ta Muốn Đi, Ngươi Không Giữ Được

Chương 976. Ta muốn đi, ngươi không giữ được Chương 976. Ta muốn đi, ngươi không giữ được

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

Bàn tay này thực sự quá khổng lồ, còn được đủ loại pháp tắc phù văn cấu thành, đại biểu cho vô thượng đại đạo của vị sinh linh hình người này, giống như bao gồm vô tận vạn giới, ôm khắp thiên địa vũ nội.

Lâm Bắc Phàm bị bao trùm vào bên trong, giống như Tôn Ngộ Không không thể trốn khỏi Ngũ Chỉ sơn của Như Lai phật tổ, thân thể bị khóa lại chặt chẽ.

Nhưng hiển nhiên Lâm Bắc Phàm cũng sẽ không khoanh tay chịu chết.

"Kẻ đáng chết là ngươi!"

Lâm Bắc Phàm thi triển thần thông, đầu tiên là thần thông trích tinh phủng nguyệt, cũng hóa thành một đại thủ.

Nhưng chỉ tiếc nó quá yếu ớt, vừa đụng phải đối phương đã vỡ nát, giống như đậu hũ đụng vào kim cương.

Sau đó Lâm Bắc Phàm thi triển thần thông chưởng trung vạn giới.

Nhưng thần thông này của hắn cũng bị vô hiệu, hơn vạn thế giới đại thiên nhị cấp tự bạo, ngay cả Thái Ất Kim Tiên cũng phải trọng thương, nhưng kẻ kia chỉ bị phá mở một lớp da, rất nhanh sau đó đã khôi phục, hoàn hảo vô khuyết.

Tiếp theo Lâm Bắc Phàm lại thi triển những thủ đoạn, thần thông khác, vẫn không có hiệu quả gì lớn.

Kẻ này quá kinh khủng, tự thành một Vô Tận Thế Giới.

"Không cần vùng vẫy, mặc dù ngươi có bản lĩnh phi phàm nhưng chung quy vẫn không thể trốn khỏi lòng bàn tay của bản tọa! Niệm tình ngươi tu hành không dễ dàng, nếu ngươi nguyện ý bái nhập vào môn hạ của bản tọa, bản tọa bằng lòng tha mạng chi ngươi!"

Vô thượng sinh linh kia mở miệng, toàn thân lấp lánh kim quang, giống như một vị thần phật.

Nhưng ra tay càng thêm ngoan độc, động tác không hề giảm bớt nửa phần.

Lâm Bắc Phàm thờ ơ, tiếp tục công kích, sau mười đòn đánh cuối cùng cũng kích phát quy tắc trả về tổn thương gấp mười lần, đại thủ chống trời kia rốt cuộc tan vỡ, biến mất.

"Ồ? Lực lượng thật lạ... Thú vị!" Vô thượng sinh linh kia kinh nghi, không tiếp tục xuất thủ.

Lúc này Lâm Bắc Phàm đã có thể nhìn thẳng vào hắn.

Kẻ này có hình thể cao lớn, mặc kim thân lân giáp, trên đầu đội mũ giáp kim sắc, giống như một chiến thần.

Nhưng trên mặt hắn lại mọc ra sáu con mắt, mỗi một con mắt đều không giống nhau, ẩn chứa đạo và lý khác biệt, thoạt nhìn tương đối quỷ dị, sau lưng cũng có một đôi cánh xương tỏa sáng rạng rỡ, chỉ sợ không kém gì tiên đế binh.

Đây là một bất hủ sinh linh chân chính, cường giả thần ma lục giai, trong vạn giới được xưng là vô thượng cự đầu hoặc vô thượng sinh linh, trong thế giới Hồng Hoang thì được gọi là Đại La Kim Tiên.

Người mạnh nhất bên dưới hỗn độn thần ma!

Trước kia hắn chưa từng đối chiến trực tiếp với cường giả có cấp bậc Đại La Kim Tiên, không có cảm nhận sâu sắc.

Hiện tại đối đầu trực diện, Lâm Bắc Phàm mới biết cường giả cấp bậc Đại La Kim Tiên kinh khủng tới mức nào, chỉ cần nhìn chằm chằm ngươi là đã đem tới vô cùng vô tận áp lực cho ngươi, giống như một đại thế giới hùng hồn ập đến.

Sinh linh kia cũng đang quan sát Lâm Bắc Phàm, ánh mắt kinh nghi bất định, sau đó hắn lại mở miệng nói: "Bản tọa nhắc lại một lần nữa, chỉ cần ngươi nguyện ý bái nhập vào môn hạ của bản tọa, làm việc vì bản tọa, tất cả chuyện cũ trong quá khứ đều bỏ qua hết!"

Giọng nói hắn vang như hồng chung, giống như đại đạo chi ngôn truyền đến, đinh tai nhức óc.

"Thánh Nhân còn không có cách nào làm ta khuất phục, huống gì là ngươi?" Lâm Bắc Phàm khinh thường cười một tiếng.

"Nếu ngươi không phục thì chết đi!" Vẻ mặt vô thượng sinh linh kia trở nên lạnh lùng, lại lần nữa xuất thủ, hắn điểm ra một chỉ, xuyên qua thời không, khí thế càng thêm lăng lệ, muốn đẩy Lâm Bắc Phàm vào chỗ chết.

Lâm Bắc Phàm cảm thấy một chỉ này so với một chưởng vừa rồi còn muốn lợi hại hơn.

Bởi vì một chỉ này đã ngưng tụ tất cả lực lượng lại một điểm, có lực phá hoại cực kỳ cường đại.

Bởi vì thời gian có hạn nên hắn không kịp thi triển quy tắc thần thông.

Thực lực hai bên cách biệt như một con hào rộng, các chiêu thức thần thông khác hiển nhiên đều vô dụng, Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ, đành phải lấy ra một thanh kiếm, chính là pháp bảo mà Thông Thiên giáo chủ cho hắn mượn, Thanh Bình kiếm.

Cấp bậc của Thanh Bình kiếm là Tiên Thiên linh bảo, lợi hại hơn cả Đại La tiên khí.

Hơn nữa kiếm này đã theo Thông Thiên giáo chủ nhiều năm, được hắn ôn dưỡng, lại còn là khí chứng đạo của Thông Thiên giáo chủ, kiếm quang của nó vô cùng lăng lệ, uy lực sánh ngang Tiên Thiên chí bảo.

Đây là một trong những lực lượng Đại La của Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm cầm Thanh Bình kiếm trong tay, vung lên chém xuống: "Trảm!"

"Keng"

Thanh Bình kiếm phát ra từng hồi kiếm minh thanh triệt, sau đó tỏa ra thanh quang lạnh thấu xương, chém xuống từ bên trên.

Ngón tay to lớn kia dưới kiếm quang của Thanh Bình kiếm, lập tức đứt thành hai khúc.

Vô thượng sinh linh kia nhanh chóng thu tay về, trên ngón tay của hắn có thêm một vết kiếm, bên trên đang chảy ra kim sắc huyết dịch, huyết dịch nhỏ xuống rơi vào trong thời gian trường hà, làm một phương thế giới đại thiên tan vỡ.

"Thế mà lại tổn thương được bản tọa?" Vô thượng sinh linh mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa nộ khí, giun dế nho nhỏ thế mà lại thương tổn tới hắn.

Hắn nhìn về thanh kiếm trong tay Lâm Bắc Phàm, trong mắt hiện ra vẻ tham lam: "Bản tọa vừa vặn đang thiếu một vô thượng thần binh, thanh kiếm này rất thích hợp!"

"Muốn thì đến đoạt đi!" Lâm Bắc Phàm cầm Thanh Bình kiếm trong tay, nói.

"Nể tình ngươi cống hiến cho ta một thần binh, bản tọa sẽ cho ngươi chết toàn thây!" Vô thượng sinh linh kia nói, một con mắt trên mặt hắn hiện lên quang mang hủy diệt hắc sắc, sau đó bỗng nhiên bắn ra.

Chiêu này là hồn quang hủy diệt, chuyên dùng để diệt sát thần hồn cùng nguyên thần.

"Một hạt bụi có thể lấp biển, một cây cỏ có thể chặt đứt nhật nguyệt tinh thần! Thảo tự quyết, cho ta trảm!" Lâm Bắc Phàm hét lớn một tiếng, Thanh Bình kiếm chém xuống, chỉ thấy dị tượng nhật nguyệt tinh thần trụy lạc xuất hiện, cắt thời không.

Sau đó vươn người tiến lên, lại một lần nữa thi triển thảo tự kiếm quyết.

"Phù du lay cây, không biết tự lượng sức!" Cánh xương sau lưng vô thượng sinh linh tỏa ra kim quang chói mắt, sau đó hóa thành ngàn vạn kim quang lăng lệ, phô thiên cái địa bắn tới.

Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ, đành phải tạm thời né tránh, sau đó lại vung ra một kiếm: "Quy tắc: Kiếm ra tất trúng!"

Kiếm quang hình cung thanh sắc vượt qua thời không, chém tới trước mắt.

"Lực lượng thật quỷ dị!" Vô thượng sinh linh mở miệng, hắn nhìn ra lực lượng thần bí trong đó, cho dù tránh né thế nào cũng không thể tránh được, cho nên dứt khoát lấy cứng chọi cứng.

Lân giáp trên thân hắn lập lòe, đây là một thần khí phòng ngự cường đại, đỡ được kiếm quang.

"Trảm!"

"Trảm!"

...

Lâm Bắc Phàm vừa hung hiểm tránh né công kích, vừa tiếp tục vung kiếm, thi triển đủ loại đủ dạng thần thông kiếm quyết.

Cuối cùng sau ba đòn, trên lân giáp của vô thượng sinh linh xuất hiện một vết kiếm nhỏ, sau mười mười đòn, vết kiếm đó trực tiếp nứt ra, để lộ ra da thịt màu xám bên trong, ở đó có một vết kiếm chém đang rỉ máu kim sắc.

Trong lòng vô thượng sinh linh cảm thấy kinh dị, thế mà lại có người phá được lân giáp của hắn, làm tổn thương tới da thịt hắn.

Đây là lần thứ hai, hai lần bị cùng một con kiến hôi đả thương, mặc dù chút tổn thương nho nhỏ này đối với hắn chỉ cần chốc lát là có thể khôi phục, nhưng bị giun dế đả thương hai lần quả thực là một loại sỉ nhục, là chuyện không thể tha thứ!

Vô thượng sinh linh tức giận: "Giun dế đáng chết, bản tọa giết ngươi!"

Lâm Bắc Phàm cười ha ha: "Ngươi muốn giết ta? Nhưng ta không muốn chơi với ngươi nữa, đi trước, tạm biệt!"

"Không được bản tọa cho phép, ngươi muốn đi đâu?" Vô thượng sinh linh lớn khiển trách, hắn đã sử dụng lực lượng đại la phong tỏa hư không này lại, lên trời không đường, xuống đất không cửa.

"Ta muốn đi, ngươi không giữ được!" Lâm Bắc Phàm cười nhạt một tiếng, chớp mắt đã biến mất.

Sắc mặt vô thượng sinh linh âm trầm: "Thời gian thần thông!"

Bình Luận (0)
Comment