Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 978 - Chương 978. Tới Đạo Tràng Của Thông Thiên Giáo Chủ Làm Khách

Chương 978. Tới đạo tràng của Thông Thiên giáo chủ làm khách Chương 978. Tới đạo tràng của Thông Thiên giáo chủ làm khách

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

Ngươi còn muốn thế nào?

Càng lên cao, chênh lệch giữa các sinh linh lại càng lớn.

Mỗi một người tu luyện tới tiên thiên thần ma đều có thể được xưng là thiên kiêu thần ma, là người đứng đầu trong vạn giới.

Một cự đầu nho nhỏ như ngươi lại vượt cấp giết chết bốn siêu cấp cự đầu, sau đó vượt qua một giai đả thương vô thượng cự đầu, đây đã là thành tựu rất không tầm thường rồi, ngươi còn muốn thế nào?

Nghe giọng điệu bất đắc dĩ của Lâm Bắc Phàm, Lăng Thiên cảm thấy rất mệt tâm.

Hắn nghĩ lại bản thân, lúc là hậu thiên thần ma còn có thể vượt cấp giết địch, nhưng sau khi đến tiên thiên thần ma thì không thể nào làm như vậy được nữa, có thể giữ vững vô địch cùng giai đã không tệ.

Nhìn người ta xem, lại còn cảm thấy bất mãn?

Được rồi, không nhìn nữa, càng nhìn càng thấy mệt tâm, cảm giác cố gắng mấy năm gần đây sắp trôi theo dòng nước.

So sánh với yêu nghiệt trước mắt, bản thân giống như một đống phân, bùn nhão không trát nổi tường.

"Đây chính là đầu đuôi câu chuyện!" Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm trịnh trọng: "Bọn họ đã biết rõ ta đang điều tra chuyện này, hơn nữa ta còn làm thất thoát nhiều nhân mã như vậy, chỉ sợ bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý đồ, tương lai sẽ ngóc đầu trở lại."

Lăng Thiên gật đầu một cái, vô cùng áy náy nói: "Thật xin lỗi, ta liên lụy tới ngươi..."

Lâm Bắc Phàm không thèm để ý phất phất tay: "Không cần nói mấy thứ này, đây cũng là lựa chọn của bản thân ta, biết bây giờ dù sao cũng tốt hơn biết muộn, tránh cho lúc đại kiếp ập đến thì trở tay không kịp, hơn nữa ta có khả năng tự vệ, cường giả vô thượng cự đầu muốn giết ta cũng không dễ dàng, ngược lại ta khá lo lắng cho ngươi!"

"Lo lắng cho ta?" Lăng Thiên sững sờ.

"Không sai, ta mới điều tra ngày đầu tiên, mới phát hiện ra một chút manh mối mà đã bị bọn họ tìm tới cửa, còn ngươi tìm nhiều năm như vậy chỉ sợ đã trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của bọn họ, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không chỉ là một vị cường giả cấp bậc vô thượng cự đầu!" Lâm Bắc Phàm trịnh trọng nói.

"Không sao, khi ta bắt đầu tra xét chuyện này đã làm tốt chuẩn bị, Lăng Thiên cung của ta ẩn trong hư không vô tận, phải được ta đồng ý thì mới có thể tìm tới đây, vô cùng an toàn!" Lăng Thiên cười nói.

Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng đáp một câu: "Vậy sao ta lại tìm được nơi này?"

Lăng Thiên: "..."

Đúng thế, tại sao hắn tìm được nơi này?

Mặc dù mới trôi qua một ngày, nhưng trong một ngày này, tọa độ Lăng Thiên cung của hắn đã thay đổi tới mấy lần, tại sao hắn có thể tìm tới nơi này?

"Ngươi ..."

"Cho nên mới nói, người trẻ không thể quá tự tin!" Lâm Bắc Phàm thừa cơ quở trách.

Lăng Thiên: "..."

"Đây là bản nguyên huyết của bốn siêu cấp cự đầu kia, ngươi xem xem có chỗ nào đặc biệt không!" Lâm Bắc Phàm lại lấy ra mấy giọt máu xanh xanh đỏ đỏ, bên trong đều ẩn giấu một tia hắc ám, vô cùng quỷ dị bất tường.

"Bọn họ... Đồng nguyên!" Vẻ mặt Lăng Thiên âm trầm.

"Tra tình huống rõ ràng!" Lâm Bắc Phàm nói.

Cùng ngày, Lâm Bắc Phàm trở về.

Lăng Thiên vội vàng bố trí Lăng Thiên cung, giúp nó ẩn giấu càng sâu.

Lâm Bắc Phàm mới vừa trở lại thế giới linh khí khôi phục đã nhận được tin nhắn của một người, thế là hắn bước ra một bước đi tới Bích Du cung, Thông Thiên giáo chủ đang ở trong đó khoan thai tự đắc châm tiên trà, một chén cho bản thân, một chén cho Lâm Bắc Phàm.

"Giáo chủ thật có nhã hứng!" Lâm Bắc Phàm cười ngồi vào chỗ đối diện với hắn, cầm chén trà kia lên uống, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, ngay cả đạo hạnh cũng tăng lên không ít, biết rõ tách trà này không tầm thường.

"Trà ngon!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng khen.

"Mấy năm này đều bị giam ở trong Tử Tiêu cung, không có chuyện gì để làm, cũng chỉ có thể bồi dưỡng một chút niềm vui nhã hứng. Trà là thứ tốt, nó có thể giúp tu thân dưỡng tính, có thể khiến người ta thông hiểu!" Thông Thiên giáo chủ cười nói, lại rót cho Lâm Bắc Phàm một chén.

Lâm Bắc Phàm dạt dào cảm xúc: "Đúng vậy, dù sao người cũng phải có chút sở thích nào đó, như vậy cuộc sống mới không đơn điệu, ví dụ như ta, ta khá thích vuốt gấu trúc, nhìn thấy bộ dáng ngây thơ chân thành của nàng là ta lại cao hứng! Giáo chủ ngươi cũng có thể thử một lần, bắt mấy con miêu yêu trong Hồng Hoang về, chúng ta có thể giao lưu tâm đắc vuốt manh sủng!"

Thông Thiên giáo chủ: "..."

"Ngươi đúng là, quá tùy ý ngông cuồng, không biết tôn ti trật tự trên dưới gì hết, ở trước mặt Thánh Nhân mà cũng dám hồ ngôn loạn ngữ như vậy!" Thông Thiên giáo chủ chỉ vào mũi Lâm Bắc Phàm cười mắng.

"Cái này có là gì, cả đời người nếu như không thể sảng khoái, truy cầu ý muốn của bản thân, làm chuyện mình muốn làm, thì còn tu tiên cái gì, bái phật cái gì?" Lâm Bắc Phàm không thèm để ý nói

Thông Thiên giáo chủ sững sờ, sau đó cười ha ha: "Nói cũng đúng!"

Lời này rất hợp với tính khí của giáo chủ hắn.

Nếu như trước kia hắn cũng có thể tùy ý làm bậy như vậy, mọi chuyện đều tùy tâm sở dục, thì có lẽ Tiệt giáo của hắn đã không thảm đến thế, hiện giờ Tiệt giáo to lớn lại chẳng còn mấy người, bị các giáo phái khác chia cắt hết, trở thành nô bộc của Phong Thần bảng.

Chí ít, nếu lúc ấy hắn quyết tâm thêm một chút thì hắn đã có thể bảo vệ được mấy đồ đệ bản thân yêu mến.

Thông Thiên giáo chủ mỉm cười, trong mắt hiện lên ánh nước, sau đó bị hắn lén lút lau đi.

"Không nói chuyện này nữa, bản tọa hẹn ngươi tới là vì hai chuyện." Thông Thiên giáo chủ lại rót cho Lâm Bắc Phàm một chén trà, cười nói: "Đã lâu không gặp tiểu tử thối nhà ngươi, không nghe thấy ngươi chửi mắng bỗng nhiên rất nhớ, cho nên mới hẹn ngươi tới gặp một chút, chuyện thứ hai là… Ngươi dùng Thanh Bình kiếm?"

Lâm Bắc Phàm đã sớm biết, Thanh Bình kiếm là linh bảo của Thông Thiên giáo chủ, chỉ cần có động tĩnh là chắc chắn không gạt được hắn.

Lâm Bắc Phàm thoải mái gật đầu: "Gặp phải cường địch bên trong thời gian trường hà, không thể không dùng!"

"Ai có thể khiến ngươi rút kiếm?" Thông Thiên giáo chủ lại hỏi.

...

Lâm Bắc Phàm hiện nay ở trong mắt Thông Thiên giáo chủ đã có vị trí ngang bằng mới một số đại thần thông giả uy tín lâu đời.

Mặc dù chỉ là một Kim Tiên, nhưng hắn đã có thể mấy lần kéo theo thế giới tấn cấp, tư chất hằng cổ không có một ai, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì nhất định có thể tu luyện tới Đại La Kim Tiên, Chuẩn Thánh cũng chỉ là vấn đề sớm muộn.

Nếu có được cơ duyên thành Thánh, nhất định hắn có thể thành Thánh.

Thiên tài yêu nghiệt như vậy ngay cả Thái Ất Kim Tiên cũng không thể khiến hắn cúi đầu.

Kẻ có thể khiến hắn rút kiếm, chắc chắn là cường giả cấp bậc Đại La Kim Tiên.

Không thể không nói, là Thánh Nhân, ánh mắt Thông Thiên giáo chủ vẫn rất sắc bén.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không biết, hẳn là một vị vô thượng cự đầu, lúc ấy ta đang điều tra một việc, kết quả bọn họ vượt qua thời gian trường hà tới giết ta, may mà có Thanh Bình kiếm của giáo chủ!"

"Ngươi làm gì mà khiến cho một vị vô thượng cự đầu không màng phải chịu đại nhân quả, vượt qua thời không tới giết ngươi?"

Lâm Bắc Phàm giật mình, vị trước mắt này là hỗn độn thần ma chân chính, trải qua bao nhiêu năm tháng, hiểu hết lịch sử bí mật của vạn giới, là một cổ sử còn sống, nói không chừng hắn sẽ biết người đứng sau tất cả.

"Lúc đó ta đang điều tra một việc liên quan đến vạn giới đại kiếp, mới vừa có chút manh mối bọn họ đã đuổi tới!"

Lâm Bắc Phàm lấy mấy tia hắc ám bản nguyên chi khí và máu thần ma của bốn sinh linh siêu cấp kia ra, nói: "Mời giáo chủ xem, ngươi có biết hắc ám bản nguyên này đến từ nơi nào không? Vì sao các sinh linh lại có được?"

Đồng thời Lâm Bắc Phàm cũng nói chuyện mình đang điều tra cùng với manh mối cho Thông Thiên giáo chủ, tham khảo ý hắn.

Bình Luận (0)
Comment