Chiến đấu kết thúc như hí kịch, nhanh đến nỗi khiến người không thể tin được.
Hắc động biến mất, bốn người bị phun ra.
Xem dáng vẻ bọn hắn, nào còn hình người?
Toàn thân đen xì mình đầy thương tích, tóc bị nổ thành tổ chim, quần áo đều bị nổ bay, chỉ còn lại một cái quần sooc nhỏ có thể che khuất bộ vị mấu chốt.
"Ngươi..." Bọn hắn hé miệng, phun ra một ngụm khói đen.
Lâm Bắc Phàm cười lạnh: "Chỉ dựa vào đầu óc này cũng dám tới tìm ta gây phiền phức?"
Lâm Bắc Phàm tìm một cây gậy gỗ lớn, lại tìm thêm mấy sợi dây thừng, trói bọn hắn thành một hàng như mỹ quan độc đáo, sau đó xuyên gậy gỗ vào, treo thật cao, đón gió phấp phới, đặc biệt cay mắt.
Nhìn đám người phía dưới không ngừng chỉ trỏ, bốn huynh đệ Huyết gia xấu hổ muốn chết.
Đúng vào lúc này, một chiếc camera tròn vo bay trên không trung. Nhìn thấy ở đây có đồ vật kì dị, nó lập tức nhanh chóng quay tới, vây quanh phía trên gậy gỗ lớn, tiến hành quay chụp bốn "nhân thể nghệ thuật".
Nhất là nơi tương đối tư mật được camera dừng lại tương đối lâu.
"Đừng chụp, mau tránh ra!"
"Hỗn đản, quay chụp cái gì? Đại nam nhân lõa thể có gì hay mà chụp?"
"Tiếp tục như vậy nữa ta sẽ kêu lên!"
"Nhanh dùng mông của ngươi che mặt ta!"
"Sao ngươi lại đánh rắm vậy?"
Bốn huynh đệ Huyết gia tức giận kêu oa oa.
Bởi vì bọn hắn biết cái trò này, đây là đồ vật nhỏ Thiên Cơ Lâu mới lấy ra gần đây, chuyên dùng để trinh thám, thường xuyên đi tới khắp nơi ở Giang Nam, cứng tới không thể phá vỡ, có thể ghi lại video hình ảnh, thần kỳ vô cùng.
Đã từng có một người móc cứt mũi xấu xí bị ghi lại, khiến bọn hắn cười hơn nửa ngày.
Không nghĩ tới hiện tại lại đến lượt bọn hắn.
Vừa nghĩ tới việc mất mặt như vậy bị ghi lại, về sau còn bị người khác biết.
Bọn họ đã không muốn sống!
Nhân sinh không còn gì lưu luyến có được không?
Nhưng camera không hề rời đi theo ý của bọn hắn, tiếp tục quay chụp, vô cùng chuyên nghiệp.
360 độ full HD không che, độ nét vượt xa tưởng tượng của ngươi!
Đánh xong, kết thúc công việc, Lâm Bắc Phàm chuẩn bị trở về ngủ.
"Lâm Bắc Phàm, ta nghe nói thúc thúc bá bá của ta tới gây phiền toái cho ngươi, ngươi có sao không ?"
Lúc này, Huyết Sắc Vi hấp tấp lao đến, nhìn Lâm Bắc Phàm lo lắng hỏi.
Thúc thúc bá bá?
Huyết Sắc Vi?
Huyết Trường Không?
Lâm Bắc Phàm đã hiểu, trợn tròn mắt nói dối: "Đúng là bọn hắn có tới tìm ta, nhưng dưới sự tác động của ta, bọn hắn đã sửa chữa lỗi lầm, quyết định cùng ta hóa chiến tranh thành tơ lụa, bọn ta đã nắm tay hòa hảo rồi."
"Thật ư?" Huyết Sắc Vi biểu thị hoài nghi.
Nàng không chỉ hoài nghi Lâm Bắc Phàm, càng thêm hoài nghi bốn vị thúc thúc bá bá của nàng, bọn hắn là người dễ bị thuyết phục như vậy sao?
"Thật, không tin ngươi về thăm nhà một chút!" Lâm Bắc Phàm thành khẩn.
"Vậy thì tốt, ngươi không việc gì là ta an tâm rồi, ta về nhà trước, hôm nào lại tới xin lỗi ngươi sau!" Huyết Sắc Vi nghĩ nghĩ: "Đúng rồi, liên quan tới tổ phụ ta, hi vọng ngươi có thể..."
"Ta hiểu, bằng quan hệ giữa hai ta, ta nhất định sẽ chăm sóc hắn thật nhiều." Lâm Bắc Phàm mập mờ nói.
Huyết Sắc Vi lập tức đỏ mặt, có chút tức giận nói: "Chúng ta có thể có quan hệ gì? Ngươi đừng nghĩ lung tung!"
Lâm Bắc Phàm chấn kinh: "Chẳng lẽ chúng ta không phải quan hệ bằng hữu sao?"
Mặt Huyết Sắc Vi càng đỏ hơn, hóa ra là mình cả nghĩ quá rồi, thật ngượng ngùng có được không?
Nàng có chút hốt hoảng nói: "Vậy ta về trước, ngày khác trò chuyện tiếp!"
Sau đó nàng chạy ra ngoài, ngay cả bốn thứ đồ chơi treo trên trời cũng không kịp nhìn.
Bốn huynh đệ Huyết gia trên trời, lúc này đang đấu trí đấu dũng với camera, căn bản không rảnh bận tâm đến việc phát sinh trên mặt đất.
Qua ước chừng hai giờ, người Huyết gia ung dung tới chậm cứu bốn người phía trên đi.
Ánh mắt Huyết Sắc Vi tràn đầy phức tạp nhìn cửa nhà Lâm Bắc Phàm đang đóng chặt trước mặt: "Vậy mà ngươi lại lừa ta..."
Bốn huynh đệ Huyết gia cơ hồ bị khiêng vào đại đường.
Tổn thương trên người bọn họ đã sớm tự động chữa trị, hành động không trở ngại, đi đường cũng không vấn đề, chỉ có điều bọn hắn cảm thấy bản thân đã mất hết thể diện, không còn mặt mũi nào gặp người, do đó mới tiếp tục giả vờ choáng.
Trong hành lang, Huyết gia lão tổ tông Huyết Trường Không đang ngồi tứ bình bát ổn.
Vừa nhìn thấy bốn huynh đệ Huyết gia bị khiêng vào, hỏa khí bốc lên vùn vụt, chửi ầm lên:
"Thứ mất mặt xấu hổ! Vậy mà các ngươi còn dám trực tiếp chặn cửa nhà người khác! Kết quả thì sao? Còn không phải bị người dẹp sạch dễ như trở bàn tay? Liên lụy Huyết gia chúng ta mất hết mặt mũi!"
"Ngay cả gia gia các ngươi là ta cũng thua trong tay thằng ranh con kia, chỉ bằng mấy tên hỗn đản vô dụng đầu óc ngu si tứ chi phát triển như các ngươi có thể làm gì được hắn? Đơn giản là không biết mùi vị, không biết sống chết!"
Bốn huynh đệ Huyết gia không nói lời nào, tiếp tục giả vờ choáng.
Lão gia tử càng nổi giận hơn, dùng sức đạp bọn hắn mấy cước: "Còn dám giả vờ ngất với ta? Đừng cho là ta nhìn không ra!"
Hắn ta chuyên chọn những nơi có vết thương để giẫm, cứ như đây đều không phải tôn tử nhà mình.
"Ai u!"
"Đau, gia gia đừng đạp!"
"Tôn nhi sai!"
Bốn huynh đệ đang nằm ngay đơ lập tức nhảy dựng lên cầu xin tha thứ.
Nể tình dù gì bọn chúng cũng là tôn tử nhà mình, bọn chúng làm như vậy cũng là vì báo thù cho hắn ta, lão gia tử mềm lòng, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Biết sai còn chưa đủ, ta muốn các ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ giáo huấn lần này! Cho nên từ hôm nay trở đi, trong vòng trong một tháng các ngươi đều không được ra ngoài, tất cả đều đi diện bích hối lỗi cho ta! Hoặc là thực lực đột phá nhất giai, hoặc là các ngươi chép xong trăm vạn chữ Đạo Đức Kinh, nếu không đừng mơ có thể đi ra ngoài!"
Bốn huynh đệ Huyết gia cười khổ không thôi.
"Gia gia, cho dù ngươi kêu chúng ta ra ngoài chúng ta cũng không dám ra, vừa rồi mất mặt muốn chết!"
"Đúng vậy, bốn người chúng ta bị trần trụi treo lên, chỉ sợ người toàn thành đều biết."
"Còn bị Thiên Cơ Lâu quay lại, chỉ sợ người toàn thế giới đều biết!"
"Chúng ta thật không còn mặt mũi nào gặp người!"
Lão gia tử càng thêm nổi giận: "Những chuyện này còn không phải do các ngươi gây ra? Các ngươi mất mặt ta không mất mặt sao? Nếu không phải nể tình các ngươi là tôn tử của ta, ta thật muốn nhét các ngươi trở về lò tạo lại!"
"Gia gia, ta biết sai!"
"Tha thứ ta đi!"
Bốn huynh đệ Huyết gia lại một lần nữa cầu xin tha thứ.
Lão gia tử lớn tiếng quát lớn: "Còn chưa cút đi diện bích hối lỗi!"
Bốn huynh đệ lộn nhào té chạy.
Gương mặt lão gia tử tràn đầy ưu sầu.
Mất mặt xấu hổ là một chuyện, lúc đầu, dựa vào quan hệ của tằng tôn nữ, hẳn tiểu tử kia sẽ không làm khó hắn ta quá mức. Nhưng bây giờ bị bốn tên hỗn đản này náo loạn như vậy, tình huống cụ thể khó mà đoán được.
Muốn được đối phương tán thành là khó càng thêm khó, chẳng lẽ đời này ta không cách nào tu luyện được sao?
"Ai nha, ngươi nói đây là chuyện gì!" Lão gia tử đã sắp sầu muốn chết rồi.