Lâm Bắc Phàm? Khó trách thao tác xuất sắc như thế!
Huyết Sắc Vi cười khổ, chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới dám hành hạ lão nhân trăm tuổi như thế. Lúc trước khi nàng và An Khả Hân đi tìm hắn, ngay cả mỹ nữ hắn còn không nể mặt.
Còn có rất nhiều thiên kiêu đã gãy trên tay hắn.
Cho dù nàng xuất mã, chỉ sợ cũng không làm được gì.
"Tổ phụ, ta cảm thấy hay là chúng ta bỏ đi..." Huyết Sắc Vi khổ sở nói.
"Bỏ đi?" Huyết Trường Không la hoảng lên: "Làm sao có thể? Thằng ranh con này giày vò ta thảm như vậy, nếu không trả đũa ta nuốt không trôi cơn giận này!"
Sau đó hắn ta dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Huyết Sắc Vi: "Có phải ngươi có chuyện gì giấu giếm ta không?
Huyết Sắc Vi hít sâu một hơi, nói: "Tổ phụ, Lâm Bắc Phàm ngươi nói chính là một trong sáu người theo ta tiến vào Hải Thị Thận Lâu, nữ nhân của hắn chính là Lâm Vi Vi, trước mắt là trợ lý của viện trưởng học viện, thực lực cường đại cực kì, một khi bộc phát có thể đạt tới Siêu Phàm cửu giai.
Đầu lão gia tử cũng xoay chuyển rất nhanh: "Nói như vậy, hậu trường của đối phương còn cứng rắn hơn so với chúng ta?"
Huyết Sắc Vi gật nhẹ đầu: "Hiểu như vậy không sai."
Lão gia tử tiếp tục nói: "Chúng ta vốn không thể đánh ngã hắn, nếu hắn biết chuyện, thậm chí còn có thể làm khó ta?"
Huyết Sắc Vi lại gật đầu: "Lấy tính cách của hắn, hắn thật dám làm ra chuyện như vậy!"
Lão gia tử giật nảy mình, toàn thân mồ hôi đầm đìa, lòng vẫn còn sợ nói: "Còn may chưa xúc động."
Lúc đầu hắn ta có một bụng ý xấu, nghĩ hết biện pháp muốn đẩy Lâm Bắc Phàm rời khỏi Phù Sư viện, như vậy hắn ta có thể thuận lợi chuyển chức.
Nhưng cho dù ngươi có nhiều ý nghĩ xấu tới đâu đi nữa, cũng kém hậu trường của đối phương. Tựa như trong Tây Du Ký, yêu quái không có bối cảnh đều bị đánh chết, yêu quái có bối cảnh cuối cùng đều sống rất thuận lợi.
Lão gia tử cảm thấy rất đau lòng rơi lệ.
Xem ra sau này chỉ có thể an phận học tập, khẩn cầu đạt được sự công nhận của hắn.
Huyết Sắc Vi cười cười, an ủi: "Tổ phụ ngài cũng không cần lo lắng quá mức, người kia cũng không hẹp hòi như vậy. Hai ngày nữa ta sẽ đi nói với hắn một tiếng, để hắn không làm khó ngài nữa. Chút chuyện nhỏ này, hắn còn có thể đáp ứng.
"Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, giúp ta nói thêm vài lời hữu ích!" Lão gia tử vội vàng gật đầu.
Nghĩ nghĩ, lại nói: "Chuyện này ngàn vạn không thể cho lũ ranh con trong nhà biết, bọn chúng rất dễ xúc động, đầu óc thiếu sợi dây, ta sợ bọn hắn sẽ làm hỏng việc."
Nhớ tới mấy vị thúc thúc bá bá kia, Huyết Sắc Vi cười khổ gật đầu.
Chưa kịp liên hệ với Lâm Bắc Phàm, chuyện này đã bị người trong nhà biết. Huyết Sắc Vi trời nắng khó tính trời mưa, người có họa phúc sớm chiều, giấy không gói được lửa.
Nhất là mấy vị bá bá thúc thúc của Huyết Sắc Vi, vừa nghe nói gia gia mình tôn kính nhất bị phạt thể xác, cả ngày cả đêm không ngừng vẽ bùa, nếu không làm xong bài tập còn bị cởi quần đánh mông, lửa giận vạn trượng.
Không phân tốt xấu vây chặt nhà Lâm Bắc Phàm.
"Lâm Bắc Phàm ngươi cút ra đây cho ta!"
"Dám bắt nạt gia gia ta, thật là chán sống rồi!"
"Ranh con mau ra đây nhận lấy cái chết!"
"Nếm thử quyền đầu của ta, ta muốn ngươi phải đẹp mặt!"
"Không ra ta sẽ xông vào!"
Bốn cao thủ Siêu Phàm vây quanh một ngôi nhà la to, tất cả mọi người tới vây xem.
"Bọn hắn là ai? Vì cái gì lại vây quanh nhà Lâm Bắc Phàm chửi bậy?"
"Bọn hắn sao, bọn hắn đều là truyền nhân đời thứ ba Huyết gia, cũng chính là thúc thúc bá bá của Hồng Anh Kị Sĩ Huyết Sắc Vi, thực lực đều cao minh cực kì!"
"Đúng vậy, cả gia đình này đều lợi hại vô cùng!"
"Không phải Huyết Sắc Vi và Lâm Bắc Phàm có quan hệ rất tốt sao? Sao hiện tại lại náo loạn rồi?"
"Chẳng lẽ bội tình bạc nghĩa?"
"Người nhà Huyết Sắc Vi vây công nhà Lâm Bắc Phàm? Việc này thật thú vị." Bạch Thanh Thanh ở Thanh Bạch Nhân Gia đối diện cũng nhìn thấy, chỉ có điều nàng cũng không lo lắng quá mức, ngược lại đứng ở bên ngoài vây xem.
Sau khi dừng kêu gào, rốt cục Lâm Bắc Phàm cũng ra ngoài, không nhịn được nói: "Nhao nhao cái gì? Giữa ban ngày ban mặt không đi ngủ đi, nhao nhao cái quỷ gì?"
Sắc mặt mọi người cùng giật giật, ban ngày mà ngươi lại đi ngủ!
Ngay cả bốn người Huyết gia, đầu óc cũng nhất thời chững lại, luôn cảm giác câu nói này không đúng, không liên quan lắm.
Bạch Thanh Thanh bật cười thành tiếng.
Trong bốn người Huyết gia, một người thoạt nhìn là lão đại đứng ra dùng tay chỉ Lâm Bắc Phàm, cả giận nói: "Lâm Bắc Phàm, chúng ta không đến để chơi đùa câu chữ với ngươi! Hôm nay chúng ta tới là muốn thay gia gia của chúng ta báo thù! Tay trái tay phải, chân trái chân phải, chính ngươi chọn một đi, chúng ta nhất định phải đánh gãy một cái!"
"Đúng, không sai, chọn một cái đi, chúng ta xuất thủ gọn gàng, cam đoan không lưu lại di chứng!"
"Không nên phản kháng, đừng để ta khó xử!"
"Đừng để chúng ta động thủ, nếu không rất có thể ngươi sẽ gãy hết tứ chi!"
"Các ngươi là ai? Gia gia của các ngươi là ai?" Lâm Bắc Phàm lười biếng nói "Tiểu gia ta cả ngày đều ở nhà ngủ, người giữ bổn phận nhất toàn bộ học viện chính là ta, gia gia của các ngươi liên quan cái rắm gì đến ta?"
Bốn người Huyết gia nổi giận.
"Vậy mà ngươi lại dám không thừa nhận?"
"Gia gia của chúng ta là Huyết Trường Không, ngươi dám nói ngươi không bắt nạt hắn?"
"Gia gia của chúng ta tuổi đã cao, trên trăm tuổi, thế mà ngươi còn giao nhiều bài tập về nhà cho hắn như vậy, sao ngươi có thể? Ngươi sắp giày vò chết gia gia của chúng ta rồi!"
"Không hoàn thành xong bài còn bị cởi quần đánh đòn, đối phó với một lão nhân như vậy, lương tâm ngươi có đau không?"
"Cho nên hôm nay chúng ta muốn thay mặt gia gia, đại biểu chính nghĩa trừng phạt ngươi!"
Rốt cục Lâm Bắc Phàm cũng có thể nghe hiểu ngọn nguồn sự việc, thì ra là tại lão đầu tử này.
Rất tốt, rất cường đại, cuối tuần xem ta tra tấn ngươi thế nào!
Hiện tại, trước tiên thay lão nhân gia giáo huấn đám tôn tử này!
"Tay trái tay phải, chân trái chân phải, còn có vật dư thừa trong quần, các ngươi tự mình chọn một, ta nhất định phải đánh gãy một cái, nếu không các ngươi không biết cái gì gọi là tôn kính sư trưởng!"
Bốn huynh đệ Huyết gia lửa giận vạn trượng.
"Lại dám học lời của chúng ta? Há lại có cái lý ấy!"
"Tiểu tử này chính là thiếu ăn đòn!"
"Ta cảm thấy nhất định phải thêm một cái chân!"
"Răng rắc hết tứ chi của hắn đi, cùng lắm thì tiễn hắn đi gặp mục sư!"
Nói xong, bốn huynh đệ Huyết gia ngao ngao kêu gào lao đến, trên thân bạo phát chân khí, kình khí như sương.
Quần chúng ăn dưa vây xem đều kích động, còn tưởng sắp có một trận đại chiến bộc phát.
Kết quả không nghĩ tới, bốn huynh đệ này vừa vọt tới nửa đường, trên mặt đất xuất hiện một hắc động, bọn hắn không chú ý rơi hết vào trong hắc động.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm lấy một đống linh phù ra, ném vào.
"Ầm ầm ầm ầm ầm..."