Tất cả mọi người tâm sự nặng nề rời đi.
Cho dù là Kim Bất Hoán bình thường vẫn thích chơi đùa, lúc này thần sắc trên mặt cũng tràn đầy buồn rầu, quên cả việc mua linh phù từ chỗ Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm về đến nhà, hắn quyết định, trong khoảng thời gian này hắn phải nỗ lực tu luyện, nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, tiêu diệt Yêu Vương sắp đến, vượt qua nguy cơ.
Nếu thực sự không được, hắn ta đành phải mở ra Hải Thị Thận Lâu thu người quen của mình vào, sau đó chạy trối chết.
Còn những người còn lại ở Giang Nam, có thể thu bao nhiêu thì thu bấy nhiêu.
Hắn không phải người tốt, càng không phải người xấu, dưới điều kiện tiên quyết là phải giữ được mạng, hắn nguyện ý bảo vệ cho càng nhiều người càng tốt.
Nếu không, một mình sinh sống trên thế giới này chẳng phải rất cô đơn sao?
Lâm Bắc Phàm có thể tính là nhẹ nhõm, nhưng người nào đó lại cảm thấy không nhẹ nhõm.
Một bên khác, Huyết Sắc Vi tinh thần sa sút trở lại nhà mình.
Biết Giang Nam sắp đối mặt với uy hiếp tới từ Yêu Vương, còn có hàng ngàn hàng vạn đầu yêu quái yêu thú, nàng hiểu rất rõ sợ rằng Giang Nam không cách nào giữ được, tất cả phản kháng chẳng qua chỉ là tự tìm cực khổ, trừ phi có hai vị cao thủ Thiên Nhân cảnh xuất hiện.
Nếu không, ai cũng không chặn được Yêu Vương xâm nhập.
Nhưng mà, cho dù bọn họ có thể trốn khỏi Giang Nam, lại có thể đi đường nào?
Nơi này là nơi sinh ra nàng, nuôi nấng nàng, bắt đầu từ đời tổ phụ, tất cả người trong gia tộc nàng đều sinh sôi trên mảnh đất này, hiện tại đã trở thành một đại gia tộc.
Còn có các bằng hữu của nàng đều ở Giang Nam, thật chẳng lẽ nàng có thể bỏ đi tất cả nơi này sao?
Một con Yêu Vương, Huyết Sắc Vi cảm thấy bất lực.
Đúng lúc này, nàng nhìn thấy lão tổ tông nhà mình đang treo trên đỉnh đầu, tô tô vẽ vẽ đồ vật gì đó trên mặt bàn, thoạt nhìn vô cùng khắc khổ chăm chú.
"Tổ phụ, ngài đang làm gì vậy?" Huyết Sắc Vi hiếu kì đi qua.
Ba tháng trước, chính là mấy ngày trước khi nàng tiến vào Hải Thị Thận Lâu, không biết tổ phụ trăm tuổi của nàng phát bệnh thần kinh gì, đột nhiên nằng nặc muốn vào Giang Nam học viện học tập, còn nói muốn trở thành siêu cấp học bá, nghiền ép hết thảy thiên kiêu, chấp chưởng thiên hạ phong vân.
Già như thế còn thích giày vò, tất cả mọi người đều lo lắng sợ hắn xảy ra chuyện, cho nên liều mạng khuyên can, cuối cùng vẫn không cản được, chỉ có thể tùy hắn.
Nhưng bọn họ vẫn phái người nhìn chằm chằm, tùy thời đứng ra bảo vệ.
Lúc đầu, bọn họ cho rằng gia gia chỉ học tập mấy ngày sẽ cảm thấy chán ghét, dù sao gia gia cũng chỉ là người bình thường, không có thiên phú học tập. Thế nhưng nằm ngoài dự liệu, vị lão tổ tông này của nàng thật sự học ra trình độ.
Chỉ một tháng đã trở thành cửu giai linh thực sư, còn đánh bại tất cả học sinh cùng thời và lão sư dạy hắn.
Tháng thứ hai đi học luyện khí, cũng đánh bại tất cả học sinh cùng thời và lão sư của hắn.
Mạnh đến rối tinh rối mù, trở thành tấm gương mẫu mực trong học viện.
Nghe nói tháng thứ ba gia gia bắt đầu học linh phù.
Tính toán thời gian, hẳn gia gia đã đánh bại tất cả học sinh cùng thời và lão sư, chuyển tu chức nghiệp tiếp theo.
Lão nhân ngẩng đầu lên, buông bút trong tay xuống, lộ ra một nụ cười hòa ái: "Tằng tôn nữ bảo bối của ta về rồi!"
Đời này hắn ta tầm thường vô vi, không có bao nhiêu bản lãnh, nhưng đám hài tử lại cực kì mạnh mẽ, đời sau mạnh hơn đời trước.
Tỉ như nhi tử của hắn ta, trước mắt là một vị cao thủ đỉnh cấp Siêu Phàm cửu giai.
Mấy tôn tử của hắn ta thực lực đều đạt đến Siêu Phàm cảnh giới.
Nhân tài đời thứ tư cũng không tệ, toàn bộ đều có thiên phú tu luyện.
Nhưng khiến hắn ta kiêu ngạo nhất chính là tằng tôn nữ bảo bối của hắn ta Huyết Sắc Vi, mới không đến hai mươi đã là đại cao thủ Siêu Phàm ngũ giai, con có thần thể, thực lực đuổi sát nhi tử của hắn ta.
Lại thêm Huyết Sắc Vi là nữ hài duy nhất trong mấy đời, cho nên càng được hắn ta sủng ái.
"Tổ phụ, ngài đang làm gì? Sao lại biến mình thành bộ dạng này? Có phải rất đau không?" Huyết Sắc Vi giúp đỡ lão nhân tháo dây thừng ra, vịn hắn ta ngồi xuống.
Vị lão nhân trước mắt chính là học sinh lớn tuổi nhất của Lâm Bắc Phàm, Huyết Trường Không.
"Khuê nữ, ta cũng là không còn cách nào khác!" Huyết Trường Không thở dài một hơi, trên mặt bị sầu bi phủ kín.
"Tổ phụ, ngài gặp phải khó khăn gì sao? Ngài cứ nói ra, Sắc Vi giải quyết giúp ngài!" Huyết Sắc Vi khéo hiểu lòng người nói.
"Vẫn là khuê nữ ngươi hiểu rõ ta nhất, nếu thằng ranh kia tốt bằng 1/10 ngươi, ta đã không cần khó chịu như vậy!" Lão gia tử lại tiếp tục than thở: "Khuê nữ, hẳn ngươi cũng biết hôm nay ta đi khiêu chiến lão sư Phù Sư viện..."
"Đúng thế, hẳn đã thành công rồi đúng không? Dựa vào thực lực của tổ phụ ngài, đây còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?"
Huyết Sắc Vi thổi phồng.
"Nếu được thế đã tốt! Hôm nay Phù Sư viện có một lão sư trẻ tuổi mới tới, ta khiêu chiến hắn. Đừng nhìn lão sư kia tuổi còn trẻ, trình độ của hắn rất cao, lúc đầu tài nghệ của ta không bằng người, thua cũng không có gì, cùng lắm thì trở về học tập, sau đó lại khiêu chiến lần nữa!"
"Đúng thế, đây là chuyện rất bình thường!" Huyết Sắc Vi tiếp lời.
Lão gia tử hận nói: "Nhưng lão sư kia thật không phải người tốt, trước khi đi còn giao cho ta rất nhiều bài tập về nhà. Người khác chỉ cần khắc hoạ ba tấm linh phù. Mà ta đây, vậy mà hắn lại xếp cho ta hơn bảy mươi tấm linh phù, trong đó còn có rất nhiều linh phù đều là cao cấp linh phù, yêu cầu ta về học tập, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì phải bị trừng phạt! Hắn làm vậy rõ ràng là đang nhằm vào ta!"
Huyết Sắc Vi cũng cảm thấy bất mãn.
Người khác chỉ cần khắc hoạ ba tấm linh phù, thế mà tổ phụ của nàng lại phải khắc hoạ hơn bảy mươi tấm, trong đó còn rất nhiều cao cấp linh phù, lượng công việc gấp mấy chục lần người thường, đây không phải đang cố ý khó xử người khác sao?
Mà lại, tổ phụ của nàng đã lớn tuổi như vậy, không thể nhường người ta một chút sao?
Truyền thống kính già yêu trẻ ngươi vất đi nơi nào?
Lão gia tử tiếp tục phàn nàn, tiếp tục tố khổ: "Nếu chỉ là giao bài tập về nhà cũng thôi, dù sao đối với ta cũng có chỗ tốt, có lợi cho quá trình trưởng thành của ta, nhịn một chút sẽ qua. Nhưng mấu chốt là trừng phạt, nếu cuối cùng không hoàn thành bài tập, sẽ bị hắn cởi quần đánh đòn! Trời đánh, có thể tổn hại người như thế sao?"
Nghĩ đến việc nếu mình không làm hết bài tập sẽ bị đối phương cởi quần đánh đòn, mặt già của hắn ta biết phải đặt vào đâu?
Chỉ sợ đời này hắn ta sẽ trở thành trò cười của cả học viện và gia tộc.
Huyết Sắc Vi cùng chung mối thù: "Tổ phụ, hắn quá phận! Cùng lắm thì chúng ta không học nữa, về nhà, không để ý tới hắn!"
Không học về nhà, sao có thể?
Làm vậy chẳng phải tiền đồ đời ta cũng sẽ gãy mất sao?
Chẳng lẽ ta đợi hơn 80 năm chỉ là uổng công?
Lão gia tử hậm hực cười một tiếng: "Nên học vẫn phải học, không thể vì gặp một tên lão sư vô trách nhiệm mà từ bỏ việc học tập. Cùng lắm thì ta chịu chút đau khổ, không có gì to tát."
Nhưng mà Huyết Sắc Vi vẫn cảm thấy tâm không thuận, cắn răng nói: "Tổ phụ, ngài nói tên vị lão sư kia cho ta, ta quen trợ lý của viện trưởng Lâm Vi Vi, ta sẽ báo thù giúp ngài!"
Hai mắt lão gia tử sáng lên, thằng ranh con này chính là tên biến thái, nếu có thể khiến tên biến thái nghỉ việc, hoặc bị đuổi đi, vậy chẳng phải hắn ta có thể nhẹ nhõm thông quan, sớm ngày hoàn thành chuyển chức?
Thế là hắn ta lập tức nói: "Thằng ranh kia rất dễ nhận biết, tính tình như con gái, tên Lâm Bắc Phàm!"
Mắt Huyết Sắc Vi trợn trừng: "Tổ phụ, ngươi nói hắn là ai?"
"Lâm Bắc Phàm, cả đời ta cũng sẽ không quên cái tên này!"