Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 981 - Chương 981. Hạo Thiên Thượng Đế Khổ Hơn Ngươi Nhiều

Chương 981. Hạo Thiên thượng đế khổ hơn ngươi nhiều Chương 981. Hạo Thiên thượng đế khổ hơn ngươi nhiều

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

"Uống nhiều rượu một chút, uống nhiều là không khổ nữa!" Lâm Bắc Phàm ân cần rót rượu cho hắn.

Sau đó Hạo Thiên thượng đế lại lải nhải nói ra rất nhiều chuyện phiền lòng, gì mà quản lý môn phái lớn vô cùng vất vả, bên trong chẳng một ai nghe theo hắn, thường xuyên bằng mặt không bằng lòng.

Có kẻ thân ở Tào doanh, tâm ở Hán, lấy bổng lộc của hắn nhưng lại làm việc cho người khác, sau đó lại đội nồi cho hắn, một đại môn phái mà bên trong chẳng có mấy người hắn có thể sai sử.

Lại nói mặc dù hắn là trưởng môn một phái nhưng thực ra sống như một con khôi lỗi, bên trên có mấy vị đại trưởng lão, bọn họ không chỉ có bối phận cao mà còn có công lực thâm hậu, thường xuyên dọa nạt, tùy tiện sai sử hắn.

Lâm Bắc Phàm nghe mà cũng sinh lòng đồng tình.

Hạo Thiên thượng đế này sống cũng quá uất ức.

Là một sinh linh vô thượng cự đầu, hiển nhiên có thể sống vô cùng tiêu sái trong vạn giới, kết quả hắn quyền cao chức trọng lại sống như một con chim bị nhốt trong lòng, trong lòng chất chứa quá nhiều buồn khổ.

Hạo Thiên thượng đế quả thật có rất nhiều buồn khổ, đáng tiếc hắn không thể nói với người khác, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ đành ngụy trang tới tìm Lâm Bắc Phàm.

Hắn hiện tại chỉ muốn tìm một người lắng nghe, tạm thời phát tiết buồn khổ.

"Lâm huynh, ngươi nói xem ta có khổ hay không, rốt cuộc có khổ hay không?" Hạo Thiên thượng đế móc tim đào phổi hỏi.

"Thật ra ta muốn nói, những chuyện ngươi trải qua đều không tính là gì!" Lâm Bắc Phàm mở miệng nói.

Hạo Thiên thượng đế ngạc nhiên: "Chuyện này... Mà còn không tính là gì?"

Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái: "Quả thực không tính là gì, bởi vì rất nhiều chưởng môn một phái đều sẽ gặp phải chuyện như vậy, nhất là tân chưởng môn vừa mới kế vị, cơ bản đều gặp phải, căn cứ vào kinh lịch của ngươi, ta nghĩ tới một người. Hắn còn khổ hơn ngươi nhiều!"

"Ai?"

"Hạo Thiên thượng đế!"

Hạo Thiên thượng đế giật mình, chẳng lẽ Lâm Bắc Phàm đã nhìn ra?

Hạo Thiên thượng đế cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâm Bắc Phàm, phát hiện bộ dáng của hắn cũng không giống như đã nhìn ra, thế là cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Lâm huynh, vì sao ngươi lại nói Hạo Thiên thượng đế khổ hơn ta? Hạo Thiên thượng đế ngươi nói đến chẳng lẽ là vị ở Hồng Hoang kia?"

Lâm Bắc Phàm nghiêm túc gật đầu một cái: "Chính là vị ở Hồng Hoang kia! Muốn nói đến khổ, hắn còn khổ hơn ngươi nhiều!"

"Xin lắng tai nghe!" Hạo Thiên thượng đế làm dáng lắng tai nghe.

"Hạo Thiên thượng đế vốn là một hỗn độn ngoan thạch, được Đạo Tổ chỉ điểm mới trở thành đạo đồng của Đạo Tổ, nếu dựa theo lai lịch mà nói thì thật ra hắn không kém hơn các đại thần thông giả ở Hồng Hoang, cũng càng không kém hơn một số Thánh Nhân trong đó, thiên phú của hắn cũng rất cao, nhưng tất cả mọi người đều xem nhẹ hắn, cho rằng hắn nhờ vào Đạo Tổ mới có được tu vi bây giờ, ngươi nói hắn có khổ hay không?"

"Khổ!" Hạo Thiên thượng đế rót cho mình một chén rượu.

"Người khác xem nhẹ hắn thì thôi, nhưng sư huynh đệ vốn phải là người thân cận nhất, thế mà Tam Thánh đều xem nhẹ hắn, thường xuyên vênh mặt hất hàm sai khiến với hắn, ngoài miệng gọi hắn là sư đệ nhưng lại sai sử hắn giống hạ nhân, ngươi nói hắn có khổ hay không?"

"Khổ!" Hạo Thiên thượng đế lại rót cho mình một chén rượu.

"Nếu dựa theo quan hệ thân cận, thực ra hắn là người thân cận nhất với Đạo Tổ, quanh năm suốt tháng đi theo làm tùy tùng, cống hiến lớn nhất, không có công lao cũng có khổ lao, thế nhưng kgi Đạo Tổ phân phát Hồng Mông Tử Khí lại không cho hắn một phần nào. Vì sao người khác có thể thành Thánh mà hắn lại không thể thành Thánh? Đạo Tổ bất công như thế, ngươi nói hắn có khổ hay không?"

"Khổ!" Hạo Thiên thượng đế lớn tiếng nói.

"Đạo Tổ giao vị trí Thiên Đình chi chủ cho Hạo Thiên, thoạt nhìn là ban ân nhưng thực chất chỉ là muốn vung nồi mà thôi, lúc ấy đại chiến giữa hai tộc Vu Yêu mới kết thúc chưa được bao lâu, Thiên Đình đã chia năm xẻ bảy, kẻ chết thì chết, kẻ bị thương thì bị thương, kẻ tàn cũng đã tàn, chỉ còn lại hai ba con tiểu miêu, cái hắn nhận được cùng lắm cũng chỉ là một Thiên Đình đổ nát, rất nhiều chuyện còn chờ phải hoàn thành, cái gì cũng không có, ngươi nói hắn có khổ hay không?"

"Khổ!" Hạo Thiên thượng đế lại uống thêm một chén rượu.

"Là Thiên Đình chi chủ, khẳng định phải xây dựng lại Thiên Đình, sau đó giữ gìn trật tự thế giới. Nhưng lúc ấy giáo phái của mấy Thánh Nhân khác có thanh thế lớn, tất cả mọi người đều muốn bái nhập vào môn hạ Thánh Nhân, căn bản chướng mắt Thiên Đình rách nát, nhất là Thiên Đình chi chủ Hạo Thiên thượng đế, mọi người lại càng chướng mắt, cho nên Thiên Đình phát triển càng chậm hơn, thỉnh thoảng còn bị các đại thần thông giả khác chèn ép, nhất là môn đồ của Thánh Nhân, ỷ vào sau lưng có Thánh Nhân làm chủ nên không đặt Thiên Đình vào mắt, thường xuyên ngáng chân ngáng tay. Mấy năm gần đây cũng không biết Hạo Thiên thượng đế trải qua như thế nào, ngươi nói hắn có khổ hay không?"

"Khổ!" Hạo Thiên thượng đế nhíu mày nói.

Loại khổ này chỉ có tự mình trải qua mới có thể hiểu rõ, không phải một câu hai câu là có thể nói rõ.

"Thật vất vả phát triển Thiên Đình lớn mạnh, Thánh Nhân lại tới, đứng trên đầu hắn làm mưa làm gió, ra vẻ hiển nhiên coi hắn như tôn tử để sai sử, còn nhét môn đồ của mình vào trong Thiên Đình. Một bên hưởng thụ khí vận của Thiên Đình, một bên lại lười biếng không làm việc. Mặc dù là Hồng Hoang chi chủ, địa vị là không thua kém các Thánh Nhân khác, nhưng lại bởi vì thực lực kém hơn mà chỉ có thể mặc kệ bọn họ làm xằng làm bậy. Ngươi nói hắn sống có uất ức hay không? Có khổ hay không?"

"Uất ức! Khổ!" Hạo Thiên thượng đế lại uống cạn một chén rượu.

"Người bên trên không quản được thì cũng thôi, thế mà người bên dưới cũng không nghe. Các chức vị của Thiên Đình gần như đã bị mấy môn đồ của Thánh Nhân bao trọn. Bọn họ ỷ vào bối cảnh của mình, không thèm tuân thủ bất cứ điều gì, không có một chút bổn phận nào của thần tử, còn thường xuyên cấu kết với ngoại địch, vùi lấp Thiên Đình chi chủ vào bất nghĩa, chỗ tốt bọn họ chiếm hết, tiếng xấu để cho Hạo Thiên thượng đế đến đội. Ngươi nói hắn có mệt hay không, có khổ hay không?"

"Mệt! Khổ!" Hạo Thiên thượng đế lớn tiếng nói, thoạt nhìn đã rất say.

"Đáng hận nhất chính là Tây Thiên linh sơn, một đám hòa thượng không an ổn ở nhà tụng kinh niệm phật tứ đại giai không, lại tới chèn ép Thiên Đình. Nghe nói khi Tây Du lượng kiếp đến, bọn họ còn muốn Hạo Thiên thượng đế phối hợp diễn kịch, ngã xuống đất hô Phật tổ cứu mạng, thành toàn cho uy danh của bọn họ, Ngươi nói Hạo Thiên thượng đế có biệt khuất hay không? Có khổ hay không?"

"Biệt khuất! Khổ!" Hạo Thiên thượng đế vỗ bàn đứng dậy.

Sau đó lại chán nản ngồi xuống, điên cuồng rót rượu cho bản thân: "Lâm huynh ngươi nói quá đúng, trong thiên hạ này chỉ sợ không có ai khổ hơn Hạo Thiên thượng đế! Hắn mới là người khổ nhất trên đời này! Đồng thời cũng là kẻ ngu nhất trên đời này! Mấy trắc trở nho nhỏ kia của ta so với hắn đều là rắm chó! Ta ngay cả rắm cũng không bằng!"

Nói rất hay!

Lâm Bắc Phàm thầm giơ ngón cái lên trong lòng!

"Hạo Thiên thượng đế quả thực rất khổ, nhưng người ta bội phục nhất cũng chính là hắn!"

"Bội phục hắn? Vì sao?" Hạo Thiên thượng đế ngơ ngác, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một gương mặt chân thành như đang tỏa ra quang mang thần thánh, chỉ điểm hắn vượt qua bể khổ.

Bình Luận (0)
Comment