Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Ngươi xem, lúc Hạo Thiên thượng đế làm đạo đồng không hề được sủng mà kiều, chuyện gì Đạo Tổ phân phó cũng có thể hoàn thành viên mãn, đây gọi là nhẫn nhục chịu khó, tôn sư trọng đạo!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
Hai mắt Hạo Thiên thượng đế sáng rực lên, đúng là như vậy.
"Mặc dù bị các đại thần thông giả xem thường, bị các vị sư huynh xem thường, hắn vẫn vinh nhục không sợ. Lúc đối mặt với đủ loại cơ duyên, hắn cũng không tranh không đoạt, đây gọi là giữ vững bản tâm!"
Hạo Thiên thượng đế gật đầu, ta đây đúng là là giữ vững bản tâm, không phải bởi vì đánh không lại, đoạt không được.
"Về sau khi trở thành Thiên Đế, hắn phải dọn dẹp cục diện rối rắm của Thiên Đình, mặc dù phải đối mặt với nhiều khó khăn hiểm trở, hắn vẫn không hề lùi bước, đây gọi là cẩn trọng, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng!"
Không sai, ta chính là một vị Thiên Đế tận hết chức trách như thế!
Hạo Thiên thượng đế mỹ mãn rót cho mình một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
"Về sau hắn bị mấy vị Thánh Nhân áp chế bên trên, bên dưới lại bị các quan viên bằng mặt không bằng lòng, có thể nói là sống hết sức biệt khuất, nhưng hắn vẫn nhịn được, đây gọi là nằm gai nếm mật! Đại anh hùng cùng lắm cũng chỉ như vậy!"
Không sai, ta thực sự là đại anh hùng, không phải chỉ vì ta có thể nhịn.
Hạo Thiên thượng đế lại mỹ mãn rót cho mình một chén rượu, sảng khoái!
"Hắn thật sự nhẫn nhịn hay sao? Cũng không phải, thực ra hắn đang suy nghĩ vì Thiên Đình, vì chúng sinh Hồng Hoang, chỉ cần Thiên Đình hoạt động, chỉ cần tứ hải yên bình, vinh nhục nhất thời có tính là gì? Đây gọi là đại ái vô cương, đại công vô tư!"
"Nói hay lắm!" Hạo Thiên thượng đế vỗ bàn đứng dậy.
Ta là vì thương sinh thiên hạ mới nhịn các ngươi, không phải là tham sống sợ chết!
"Nhưng chung quy muốn Thiên Đình hoạt động thì không thể không có nhân thủ. Để bù đắp chức vị trong Thiên Đình Hạo Thiên thượng đế lợi dụng Phong Thần lượng kiếp, thừa cơ bẩm báo cho Đạo Tổ, khởi động phong thần, hố các Thánh Nhân khác một đợt! Đây gọi là không sờn lòng, có dũng có mưu!"
Hạo Thiên thượng đế gật đầu một cái, đây đúng là có dũng có mưu, không phải lấy việc công báo thù riêng!
Hạo Thiên thượng đế mừng rỡ rót cho Lâm Bắc Phàm một chén rượu, vẫn chưa thỏa mãn nói: "Còn gì nữa Lâm huynh? Ngươi nói tiếp!"
"Ta khen Hạo Thiên thượng đế, ngươi hưng phấn cái gì?" Lâm Bắc Phàm ra vẻ "không hiểu".
"Bởi vì ta là..." Hạo Thiên thượng đế kém chút thốt ra, thông báo bản thân thân phận.
"Là cái gì?" Lâm Bắc Phàm truy vấn.
"Bởi vì ta bây giờ cũng là fan hâm mộ của Hạo Thiên thượng đế, nghe ngươi nói thế ta vô cùng bội phục hắn, muốn hiểu rõ hơn về hắn!" Hạo Thiên thượng đế trợn mắt nói dối.
"Hóa ra là như vậy, ta hiểu!" Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, có cảm giác như nhìn thấy đồng bạn.
"Lâm huynh, ngươi mau khen ta... Khen thần tượng Hạo Thiên thượng đế của ta tiếp!" Hạo Thiên thượng đế thúc giục.
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái, sau đó lại bốc phét về Hạo Thiên thượng đế một đợt, bốc phét đến mức hắn là người trên trời không có dưới đất cũng không, hình tượng hoàn mỹ.
Hạo Thiên thượng đế nghe mà hết sức sảng khoái, đã nhiều năm trôi qua, chưa từng có ai bốc phét về hắn như vậy!
Không chỉ buồn nôn mà còn không có giới hạn!
Nhưng hắn dám khẳng định những gì đối phương nói là sự thật, là lời phát ra từ tận đáy lòng, bởi vì đối phương không biết thân phận thật của hắn, chứng tỏ đối phương thật sự bội phục hắn, sùng bái hắn từ tận đáy lòng!
Hân nhìn Lâm Bắc Phàm, lập tức có cảm giác gặp được tri kỷ!
Nhân sinh có một tri kỷ, đủ rồi!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm cũng đã bốc phét đến mức cao nhất, nhìn "Thiên Hạo" mắt không ra mắt mũi không ra mũi trước mặt, lập tức vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào hắn tức giận mắng: "Ngươi nhìn Hạo Thiên thượng đế rồi lại nhìn ngươi đi! Những gì ngươi trải qua có khổ bằng một phần vạn Hạo Thiên thượng đế hay không?"
"Không!" Hạo Thiên thượng đế lập tức lắc đầu.
"Nhưng người ta lại làm được tốt hơn gấp 10000 lần ngươi! Còn ngươi thì sao? Mới vừa gặp chút trở ngại đã chạy ra đây uống rượu giải sầu, oán trời trách đất, ngươi xứng với Hạo Thiên thượng đế sao?" Lâm Bắc Phàm tiếp tục mắng to.
"Ta có lỗi với hắn, so với hắn ta đúng là kém cỏi!" Hạo Thiên thượng đế vô cùng xấu hổ.
"Im miệng! Ở trong lòng ta, ngươi không xứng được so sánh với Hạo Thiên thượng đế, đó là sỉ nhục hắn!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
"Đúng, ta không xứng!" Hạo Thiên thượng đế "hổ thẹn" cúi đầu xuống.
"Về sau nhớ học tập một chút! Sở dĩ ta nhắc tới Hạo Thiên thượng đế chính là để ngươi học tập hắn! Nếu như ngươi có thể có được một phần vạn năng lực của hắn, chuyện lớn hơn cũng không tính là gì hết, biết chưa?" Lâm Bắc Phàm gầm lên.
Hạo Thiên thượng đế bị phun cho mặt mũi tràn đầy nước miếng.
Nhưng lại có chút mừng thầm gật đầu: "Đã biết đã biết, ta nhất định sẽ sửa, ta nhất định sẽ học tập Hạo Thiên thượng đế!"
"Bây giờ rót rượu cho ta!" Lâm Bắc Phàm bộp một tiếng, bỏ chén rượu xuống trước mặt hắn.
"Được được, ta lập tức rót rượu cho ngươi, ngươi chờ chút!" Hạo Thiên thượng đế móc tiên nhưỡng trân tàng của bản thân ra, ân cần rót rượu cho Lâm Bắc Phàm, trong lòng sướng đến muốn bay lên trời!
Hóa ra hình tượng của ta ở trong lòng Lâm huynh lại cao lớn như thế, hoàn mỹ như thế!
Ta có nên ngả bài với hắn không?
Nếu như ta ngả bài với hắn, hắn nhất định sẽ khiếp sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ tới mức không còn gì khiếp sợ hơn, ha ha!
Trong lòng rục rịch, thật muốn lập tức nói cho hắn biết!
Nhưng Hạo Thiên thượng đế lại hủy bỏ quyết định này.
Hiếm khi gặp được một tri kỷ hiểu hắn, sùng bái hắn như vậy, nhỡ may sau khi Lâm Bắc Phàm biết hắn là Hạo Thiên thượng đế, quan hệ giữa hai người thay đổi, hắn không còn nói chuyện "chân thành" nữa thì làm sao bây giờ?
Hạo Thiên thượng đế rất thích cảm giác ở chung bây giờ, nhẹ nhàng vui vẻ, chủ yếu nhất là... Sảng khoái!
Mừng thầm!
Cũng chính là siêu cấp sảng khoái!
Cho nên hắn quyết định tạm thời không ngả bài!
Vào lúc Hạo Thiên thượng đế đang mừng thầm, bên trong thế giới Hồng Hoang xảy ra một chuyện khiến cho người ta bất ngờ, một trận đại kiếp tác động đến tam giới đang được ấp ủ.
Một đóa Hắc liên hoa quỷ dị nhanh chóng bay vào trong Thiên Đình, xuyên qua Nam Thiên môn, bay vào trong thiên lao. Trong quá trình này, tất cả tiên thần đều không phát hiện ra.
Hắc liên hoa bay tới một không gian kỳ dị bên trong thiên lao, bên trong đang nhốt một người, chính là trang bức tiên vương An Lan.
"Ai?" An Lan ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát xung quanh.
Mặc dù bây giờ hắn đã bị cầm giữ pháp lực, ngay cả thần khu và nguyên thần cũng bị giam lại, nhưng trực giác thuộc về cường giả vẫn chưa biến mất. Hắn cảm nhận được có một vị sinh linh cường đại đang đến gần.
Sau đó trước mặt hắn xuất hiện một đóa Hắc liên hoa quỷ dị.
Hoa sen biến thành một nam tử tóc dài mặc hắc bào, toàn thân tản ra hắc khí hủy diệt, hắn nhìn An Lan đang bị giam giữ, nói: "An Lan đại hộ pháp, ủy khuất ngươi rồi!"