Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Những người khác bấy giờ mới nghĩ đến điều này.
"Đúng thế, tại sao chúng ta lại liên lạc được với Lâm huynh?"
"Ta không tin những cường giả trước kia không có cách nào liên hệ với người bên ngoài tới cứu!"
"Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Chắc hẳn là linh phù Lâm huynh giao cho chúng ta đã phát huy tác dụng!"
...
Bọn họ đều lấy linh phù cầu cứu trên người ra.
Đây là thứ Lâm Bắc Phàm phân phát cho bọn họ, lúc này đều đang tỏa sáng.
"Không sai, ta đã đưa quy tắc dự đoán vào trong linh phù, chỉ cần nhiều người các ngươi cùng nhau cầu cứu là sẽ kích hoạt quy tắc, mặc kệ ở đâu ta cũng có thể nhận được thông tin, các ngươi thật may mắn!" Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói.
Tọa Sơn Khách bên cạnh nhìn Lâm Bắc Phàm một cái thật sâu.
Ở trong vực sâu vô tận mà vẫn còn có thể liên hệ được, đây là chuyện ngay cả Thần Vương cũng không làm được.
Năng lực trước mắt của cộng chủ còn lớn hơn so với tưởng tượng của hắn.
"Nói thế tức là chúng ta vẫn còn hi vọng rời khỏi đây!" Viêm đế mừng rỡ nói.
"Nếu các ngươi muốn trở về thì bây giờ ta có thể kéo các ngươi về, nhưng ở trong vực sâu lâu như vậy, các ngươi không muốn biết trong này có thứ gì, vì sao lại thế sao? Đây chính là vực sâu ngay cả Thần Vương cũng không thoát ra được, tồn tại từ khi khai thiên tích địa, nói trong đó không có bí mật gì là tuyệt đối không thể! Có khi nó lại ẩn chứa cơ duyên nghịch thiên nào thì sao?" Lâm Bắc Phàm dụ dỗ đám người.
Đám người nghe vậy, tim đập thình thịch.
Nếu nói không muốn chính là nói dối, bọn họ đi đến đại lục này, một là vì lịch luyện, hai là vì cơ duyên.
Bây giờ có một thiên đại cơ duyên bày ngay trước mặt, làm sao lại không động tâm?
"Nhưng mà chúng ta ở đây lâu như vậy cũng không phát hiện một chút manh mối nào! Lại còn vẫn luôn rơi xuống, tuần hoàn qua lại, vĩnh viễn không có điểm cuối! Đáng sợ nhất là... Cho tới giờ chúng ta vẫn chưa từng gặp được ai khác!" Giọng điệu Diệp Thiên Đế nặng nề.
Tâm tình mọi người lại một lần nữa trầm xuống.
Căn cứ theo lời kể của Tọa Sơn Khách, mặc dù nơi đây là cấm địa nhưng cũng đã có không ít cường giả tiến vào, chỉ có điều không một ai trong bọn họ thoát ra được. Những cường giả này nhất định là thần ma, có sinh mệnh vĩnh hằng, nếu không có ngoại lực tác động thì làm sao mà chết được?
Nếu là cao thủ cấp Thần Vương thì lại càng khó giết chết, thế mà bây giờ bọn họ chẳng gặp một ai.
Thật kỳ quái, đám người không rét mà run!
"Nơi đây nhất định có đại khủng bố!" Bức vương Trần Bắc Huyền tổng kết.
Lâm Bắc Phàm nhìn về phía Tọa Sơn Khách đang im lặng không nói gì, cười nói: "Lão tiền bối, ngươi có hứng thú đi một chuyến không?"
Sắc mặt Tọa Sơn Khách âm trầm, sau đó nghiến răng nói: "Đi!"
Trước mặt bọn họ xuất hiện một thông đạo thời không, Lâm Bắc Phàm dẫn Tọa Sơn Khách tiến vào, nhanh chóng đi tới vực sâu vô tận.
"Lâm huynh, sao ngươi lại tới đây? Ngươi cũng rơi vào rồi, nhỡ may không thể quay về thì phải làm sao?" Viêm đế lo lắng hỏi.
"Yên tâm, nhất định có thể được, không cần lo lắng chuyện vặt này!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Chỗ này chính là vực sâu vô tận, lão phu chỉ từng nghe nói đến chứ chưa từng đặt chân tới bao giờ, thật rộng lớn!" Tọa Sơn Khách thở dài, hắn đã thả thần thức ra, thần thức hắn vô cùng bao la, nhưng lại không thể nhìn thấy điểm cuối của nơi này.
"Quả thực rất rộng lớn, có thể dùng cụm từ vô biên vô hạn để hình dung! Mấy huynh đệ chúng ta du đãng mấy vạn năm trong đây, khó khăn lắm mới tụ tập lại được!" Diệp Thiên Đế nói.
"Nơi này vẫn đang không ngừng hạ xuống, không có cửa ra, tốc độ thời gian trôi qua lại khác biệt, đến nay vẫn chưa nhìn thấy ai khác... Nguy hiểm nhất định sẽ có, còn cơ duyên thì không biết có hay không!" Tu La thần Đường Tam lắc đầu.
"Mới đầu ta cho rằng sẽ có mộ lớn để đào, bây giờ không chôn luôn bản thân đã là không tệ rồi!" Đạo sĩ bất lương bày ra vẻ mặt cầu xin.
"Ta đoán đây có khả năng là một thế giới kỳ dị, hoặc có thể nói là một loại tồn tại vĩ đại nào đó... Đạo tràng!" Trần Bắc Huyền nói ra suy đoán của mình.
"Không thì chúng ta đi về trước đi, rời đi quá lâu, ta hơi nhớ thê tử vả người nhà của ta!" Viêm đế mong đợi nói.
"Cũng được, nhưng nếu sau khi ngươi trở về mà chúng ta gặp được cơ duyên thì sẽ không chia cho ngươi, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ!" Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói.
Trên mặt Viêm đế hiện vẻ do dự, khẽ cắn môi: "Ta đi với ngươi!"
Lâm Bắc Phàm thả thần thức ra quan sát không gian này.
Phát hiện không gian này thật sự rộng lớn vô biên vô hạn, không nhìn thấy điểm cuối, lại càng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Giống như nơi này chỉ là hư vô.
Nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn nhìn ra một số thứ khác.
"Nơi này không phải tự nhiên mà thành, đã từng có sinh linh dùng thần thông vô thượng bóp méo thời không và pháp tắc ở đây. Sau khi các ngươi tiến vào kỳ thực vẫn đang quanh đi quẩn lại, thế nên mới không thể nào thoát ra ngoài!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Cái gì, nơi này không phải tự nhiên mà thành?"
"Có cường giả bày bố?"
...
Đám người vô cùng kinh ngạc.
"Là ai bố trí vực sâu vô tận này? Hắn có mục đích gì?" Trong mắt Tọa Sơn Khách lóe lên tinh quang.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Mục đích không rõ, nhưng người có thể bố trí dạng không gian rộng lớn như thế này, thực lực của hắn ít nhất đã đạt đến thần ma lục giai, là tồn tại vô thượng cự đầu!"
Nhìn Tọa Sơn Khách, nói: "Có khả năng chính là vị trong truyền thuyết kia... Nguyên!"
"Nguyên... Là ai?" Thiên kiêu thần ma vừa mới tới Khởi Nguyên đại lục đã bị truy sát, cho nên không biết hắn là ai.
Tọa Sơn Khách kể khái quát về người này.
"Có phải nơi đây là Nguyên mộ huyệt không? Chúng ta mau đào hắn ra!" Đạo sĩ bất lương kích động.
"Đừng có nằm mơ, người ra là vô thượng cự đầu, trong Hồng Hoang chính là Đại La Kim Tiên, cường giả đứng đầu, làm sao có thể dễ dàng vẫn lạc như vậy? Ta tin chỗ này là Nguyên đạo tràng hơn!" Diệp Thiên Đế nói.
"Nhỡ người ta chán sống thì sao?" Đạo sĩ bất lương phản bác.
"Dung mạo ngươi xấu như vậy nhưng nghĩ đẹp thật!" Viêm đế từ tốn nói.
"Cái tên hỗn tiểu tử nhà ngươi đúng là làm ta tức chết! Nếu có ngày ngươi bị chôn xuống đất, ta nhất định sẽ móc tiên thi của ngươi lên!" Đạo sĩ bất lương tức giận nói.
"Thế mà dám nguyền rủa ta chết, tên đạo sĩ thối nhà ngươi thật lớn gan!"
...
"Đừng có cãi vã, lần này nói không chừng đạo sĩ bất lương nói đúng!" Lâm Bắc Phàm đánh một đòn toàn lực, thế mà đánh nát cả không gian, ở phía bên kia không gian có một toà đại điện cổ xưa huy hoàng, trường tồn vĩnh hằng.
Bên trên đại điện vô số huyền hoàng chi khí chảy xuôi mà ra, giống như kim sắc phù vân, nâng hoàng kim cổ điện lên.
Đám người kích động, có chút nói năng lộn xộn.
"Thật sự có cơ duyên, đại cơ duyên!"
"Toà điện kia trông như một phần mộ, bên trong nhất định có cổ thi!"
"Chúng ta đi mau!"
...
Nhưng đúng lúc này, bên trong đại điện phát ra tiếng thú gào hùng hậu, thanh âm như xé rách không gian, khiến cho thần hồn rung chuyển.
"Không tốt! Đây là giới thú, chạy mau!" Tọa Sơn Khách sợ hãi hô.