Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Giới thú là cái gì?" Có người hỏi.
"Bọn họ là một chủng tộc vô cùng khủng bố, chuyên dùng thế giới làm đồ ăn, cho nên mới được gọi là giới thú! Bọn họ vô cùng cường đại, biết phân thân, chỉ cần một cái chạy thoát là có thể phục sinh, rất khó giết chết. Giới thú trưởng thành, ngay cả Thần Vương cũng không thể địch nổi!" Tọa Sơn Khách trầm giọng nói.
"Khủng bố như vậy sao?" Mọi người thất kinh.
Bọn hok đã biết Thần Vương là thế nào, thực lực của tất cả mọi người ở đây không có ai cao hơn Thần Vương, nếu như bị đám giới thú này đuổi theo, chắc chắn sẽ bị ăn đến không còn cả xương.
"Trước kia có một Thần Vương tên là Tử Mộc, hắn bị người ta đuổi giết đến vũ trụ hải, sau đó hắn thuần phục một con giới thú trưởng thành quay lại giết hết tất cả cừu địch, thành lập lại quốc gia. Mà quốc gia kia hiện nay đã trở thành quốc gia cường đại nhất!" Tọa Sơn Khách tiết lộ một bí mật.
"Nếu bọn họ lấy thế giới làm đồ ăn, vậy chắc không ăn chúng ta đúng không?" Trong lòng đạo sĩ bất lương vẫn ôm chút may mắn.
"Ngươi có bị ngu hay không, trong thế giới không bao gồm chúng ta chắc? Chúng ta được sinh ra từ thế giới còn gì. Bọn nó ngay cả thế giới cũng ăn, làm sao có thể buông tha chúng ta được?" Diệp Thiên Đế tức giận nói.
"Nói không chừng chúng ta là thần ma, bọn nó lại càng thích ăn!" Tu La thần nói.
Đúng lúc này, mười mấy quái vật khổng lồ xông ra từ trong cung điện, gào thét lao về đám người Lâm Bắc Phàm. Mặc dù khoảng cách xa, nhưng với thân thể cao lớn của bọn nó thì hoàn toàn không phải vấn đề, chớp mắt đã đi tới nơi.
Bọn họ cảm thấy đứng trước mười mấy con quái thú to lớn này, bọn họ ngay cả một hạt bụi cũng không phải.
"Đây đều là giới thú trưởng thành, chúng ta chạy mau!" Tọa Sơn Khách nói, sau đó quay đầu thi triển thần thông chuồn mất.
Những người khác cũng đi chạy theo.
Diệp Thiên Đế quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lâm Bắc Phàm không hề bị lay động, liền kinh hãi nói: "Lâm huynh, ngươi làm gì, còn không mau trốn đi?"
"Các ngươi cách xa ra chút, để ta giải quyết mười mấy con giới thú này!" Lâm Bắc Phàm nói.
Diệp Thiên Đế hơi do dự, nhưng nghĩ đến thực lực của mình có ở lại cũng vô dụng, thế là chạy trốn càng nhanh hơn: "Vậy ngươi cẩn thận!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu, nhìn mười mấy con giới thú đang mạnh mẽ xông đến, thi triển thần thông.
"Chưởng trung vạn giới!"
Hơn một vạn thế giới đại thiên đồng thời nổ tung, uy lực không tầm thường.
Chỉ nghe thấy từng tiếng ầm ầm vang lên, uy lực vụ nổ kinh khủng quét ngang bát phương, tất cả không gian xung quanh đều bị xé nát, dây xích pháp tắc đều đứt gãy, tất cả trở nên hỗn độn không chịu nổi.
Giới thú đứng mũi chịu sào, phải chịu uy lực cực lớn của chiêu này, lập tức phát ra những tiếng kêu gào thống khổ.
Nhưng tới khi tất cả tan hết, bọn nó đều không bị tổn thương, thậm chí trên da còn không có một chút dấu vết nào lưu lại.
Đám người đang chạy trốn phía sau đều trợn tròn mắt.
"Lực phòng ngự của con giới thú này cũng quá mạnh rồi, uy lực vụ nổ khủng bố như vậy mà còn không thương tổn được bọn nó!"
"Lâm huynh tuyệt đối có thể xưng vương trong số các cự đầu ở vạn giới, e rằng ngay cả siêu cấp cự đầu cũng không thể địch lại. Thế mà một đòn dốc toàn lực của hắn lại không phá được lân giáp của giới thú!"
"Đúng là một đám quái vật!"
"Đừng nhìn, chúng ta vẫn nên trốn xa một chút thì hơn, đừng để Lâm huynh phân tâm!"
...
"Không hổ là giới thú trưởng thành ngay cả Thần Vương cũng không thể địch nổi!" Lâm Bắc Phàm nói, một đòn vừa rồi của hắn kể cả là siêu cấp cự đầu tầm thường cũng sẽ chịu tổn thương, nhưng bọn nó không bị gì hết, quá kinh khủng.
Nhưng mặc dù không đả thương được bọn nó, lại vẫn đánh bọn nó đau, khiến cho bọn họ vô cùng tức giận.
"Gầm..." "Ngao..."
Bọn họ đều lao về phía Lâm Bắc Phàm, muốn xé nát con côn trùng này.
"Giải quyết từng người một!"
Lâm Bắc Phàm thi triển thần thông trích tinh phủng nguyệt, kéo con giới thú xông lên trước nhất vào trong một không gian kỳ dị.
Không gian kỳ dị này được gọi là không gian quyết đấu, có chứa quy tắc do Lâm Bắc Phàm đặt ra: Hai bên quyết đấu, nhất định phải định ra sinh tử thì một sinh linh khác mới có thể thoát ra, nếu không sẽ bị giam trong đó vĩnh viễn!
Quy tắc này còn có một điều kiện phụ, đó chính là tham gia quyết đấu phải là chân thân, cho dù ngươi đang ở dạng phân thân hay hình chiếu, kẻ tiến vào quyết đấu cuối cùng cũng vẫn là chân thân, trốn tới đâu cũng vô dụng.
Hơn nữa cho dù đánh nhau ở trong đó bao lâu thì ở bên ngoài cũng chỉ mới trôi qua một chớp mắt.
Nhìn giới thú phía đối diện đang nôn nóng bất an, Lâm Bắc Phàm cười lạnh: "Tới đi, để xem máu ngươi rốt cuộc dày bao nhiêu!"
"Chưởng trung vạn giới!"
"Tịch diệt vạn pháp!"
...
Lâm Bắc Phàm liên tục thi triển thần thông, không tin không đánh chết được ngươi.
Đánh ròng rã một ngày, cuối cùng Lâm Bắc Phàm đã mài hết tia máu cuối cùng của nó, sau đó thoát ra, lại kéo một giới thú vào trong không gian quyết đấu.
Dựa vào thủ đoạn vô lại này, Lâm Bắc Phàm nhanh chóng giải quyết vài con giới thú.
Các giới thú phía sau cảm nhận được điều bất tường, không truy sát Lâm Bắc Phàm nữa, ngược lại sợ hãi né xa, tránh cho Lâm Bắc Phàm truy sát.
Đám người đằng sau lại lần nữa sợ ngây người.
"Đây là thủ đoạn gì?"
"Chẳng lẽ giới thú lại bị tiêu diệt dễ như vậy?"
"Ai có thể nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra không?"
...
"Chỉ sợ lại là lực lượng thần bí kia!" Diệp Thiên Đế nói, đám người đều gật đầu, vô cùng hâm mộ.
Bọn họ đều biết Lâm Bắc Phàm có một loại lực lượng thần bí cùng loại với pháp tắc, nó vô cùng thần kỳ, có thể đánh bất ngờ giết địch, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
"Giới thú ngay cả Thần Vương cũng đánh không lại thế mà bại trong tay hắn dễ dàng đến vậy?" Khóe miệng Tọa Sơn Khách có chút run rẩy.
Hắn đã sống trong Khởi Nguyên đại lục vô số năm, mưa dầm thấm đất, ấn tượng về giới thú trong lòng hắn đã sớm trở thành cường đại không thể địch nổi, nếu đụng phải tốt nhất nên chạy ngay lập tức, có thể chạy bao nhanh liền chạy bấy nhanh, có thể chạy được bao xa liền chạy bấy xa.
Nhưng hôm nay, ấn tượng này đã sụp đổ.
Tọa Sơn Khách lắc đầu, không phải do giới thú yếu, mà là do Lâm Bắc Phàm quá mạnh!
Mới chỉ là hỗn độn chúa tể thôi mà đã có thể truy sát mười mấy con giới thú thực lực ngang Thần Vương, nhận thức của hắn đối với Lâm Bắc Phàm đã sâu sắc hơn.
Một lát sau, giới thú trưởng thành mà người người ở Khởi Nguyên đại lục sợ hãi, cứ thế bị Lâm Bắc Phàm giết sạch.
Mọi người bay trở về, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm giống như đang nhìn biến thái.
"Lâm huynh, những giới thú kia... Đều đã chết?" Viêm đế mở miệng hỏi.
"Chết rồi, chết không thể chết hơn!" Lâm Bắc Phàm gật đầu, giọng điệu hời hợt giống như đang làm một chuyện thông thường đến không thể thông thường hơn.
Đám người lại lần nữa hít vào một hơi.
Tọa Sơn Khách trầm giọng nói: "Các cường giả biến mất trước đó có khả năng đã làm kinh động đến giới thú, thế là bị bọn nó giết chết! Mười mấy con giới thú trưởng thành, ngay cả Thần Vương cũng phải chết!"
Đám người gật đầu một cái, tán đồng với quan điểm này.