Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 996 - Chương 996. Sinh Linh Vô Thượng Niết Bàn Thành Thánh Thai

Chương 996. Sinh linh vô thượng niết bàn thành Thánh thai Chương 996. Sinh linh vô thượng niết bàn thành Thánh thai

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

"Rốt cuộc là ai bắt được nhiều giới thú như vậy để canh giữ cung điện?" Bức vương Trần Bắc Huyền nhíu mày.

"Chuyện này còn phải hỏi nữa à, nhất định là chủ nhân cung điện!"

"Ta biết là chủ nhân cung điện, nhưng ta muốn biết rốt cuộc chủ nhân này là ai!" Trần Bắc Huyền phân tích: "Thật ra cho dù là vực sâu vô tận hay là giới thú, mục đích căn bản của nó vẫn là thủ hộ cung điện. Vực sâu vô tận có thể vây khốn hậu thiên thần ma, còn giới thú có thể tiêu diệt tiên thiên thần ma, trong cung điện này nhất định có bí mật khó lường!"

"Các ngươi nói xem chủ nhân cung điện có thể còn ở bên trong hay không?" Viêm đế nói.

"Hẳn là không, nếu có thì động tĩnh chúng ta gây ra lớn như vậy đã sớm kinh động tới hắn rồi! Có khả năng nữa là chỉ còn lại mỗi cái xác, càng không cần lo lắng!" Diệp Thiên Đế nói.

"Người đã chết là tốt nhất, ta thích người chết nhất!" Đạo sĩ bất lương vỗ tay bảo hay.

"Nói nhiều như vậy làm gì, nhanh vào xem, vậy chẳng phải là chân tướng sẽ rõ hay sao?" Lâm Bắc Phàm chạy về phía cung điện đầu tiên, đám người thận trọng đi sau.

Đám người nhanh chóng đi tới cửa cung điện.

Cung điện này thực sự quá lớn, chỉ mỗi cây cột hoàng kim chống cung điện kia thôi cũng đã khiến cho người ta nhìn mà phát khiếp, giống như có thể chống cả trời vậy. Bọn họ giống như mấy hạt bụi nhỏ bé rơi vào cửa cung điện, vô cùng nhỏ bé.

"Cung điện lớn như vậy, hình thể của chủ nhân cung điện tuyệt đối không nhỏ, há miệng là có thể thôn nhật nguyệt! Có khả năng hắt xì một cái liền có thể phá hủy cả một vũ trụ!" Viêm đế sợ hãi thán phục.

"Cũng chỉ có sinh linh khủng bố như vậy mới có thể bắt giới thú tới giữ nhà." Tọa Sơn Khách nói.

Đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm dùng hết toàn lực đánh một quyền lên trên cột trụ hoàng kim, nhưng cái cột không hề lung lay chút nào, thậm chí còn không hề nứt vỡ, vô cùng kiên cố.

Sau đó,Lâm Bắc Phàm lại thử đánh mấy quyền vào chỗ khác, hiệu quả cũng giống thế.

Lâm Bắc Phàm hài lòng gật đầu: "Cung điện này rất tốt, toàn bộ đều được dùng tài liệu trân quý chế tạo thành, là một kiện dị bảo! Lúc rời đi có thể mang nó đi theo!"

Đám người nghe mà vô cùng xấu hổ.

Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn về phía đại môn của cung điện, bởi vì vừa rồi giới thú lao ra nên đại môn đã mở, đám người có thể thuận thế đi vào.

Nhưng không ai cử động, tất cả đều đang thận trọng quan sát.

"Liệu bên trong có còn cơ quan dị thú gì nữa không?"

"Chắc là không có, dù sao có nhiều giới thú như vậy cũng đủ rồi, sao phải tốn tâm tư sắp đặt thêm cơ quan nữa làm gì?"

"Chuyện này khó mà nói chắc được, ai quy định bên trong không thể có những thứ khác? Nói không chừng giới thú chỉ là cửa ải thứ nhất mà thôi, bên trong còn sinh linh càng kinh khủng hơn, nếu đi vào chắc chắn phải chết!"

"Chẳng lẽ chúng ta không vào? Đã đi tới cửa rồi!"

...

"Cẩn thận là không sai, ta đi trước, các ngươi theo sát đằng sau!" Lâm Bắc Phàm tiếp tục dẫn đám người tiến lên.

Kết quả một đường thông suốt, cơ quan dị thú gì cũng không có.

Có lẽ chủ nhân nơi này cho rằng sắp xếp mười mấy giới thú trưởng thành đã đủ rồi, cho nên không sắp đặt thêm thủ đoạn nào lợi hại hơn.

Nhưng đám người cũng không thu hoạch được gì, nơi này trống rỗng, giống như một tòa quỷ thành.

Nhưng trong lòng mọi người đã chắc chắn rằng nơi đây có đồ tốt.

Nếu không chủ nhân cung điện sẽ không xếp đặt mấy chục con giới thú thủ hộ bên ngoài, lại càng không thiết trí nơi này ở trong vực sâu vô tận, khiến cho người nhìn thấy nơi này vĩnh viễn không ra được.

Thời gian dần trôi qua, mọi người đi tới chính giữa cung điện, đó là một điện đường rộng rãi.

Có điều, trên đất có rất nhiều ký tự cổ quái, quy luật sắp xếp giống nhau. Ở giữa còn có hình đồ án hình tròn, ký tự trên đó càng cổ quái hơn, tràn ngập dấu vết của đạo, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

"Ta dám cá bảo bối chân chính nhất định ở đây!" Đạo sĩ bất lương nói.

"Sao ngươi có thể khẳng định nơi này có bảo bối?" Diệp Thiên Đế hỏi.

"Dựa vào kinh nghiệm đào mộ vài chục vạn năm của ta!" Đạo sĩ bất lương nghiêm túc nói.

Đám người chậc một tiếng, không để ý tới hắn nữa.

"Ta nói thật, dựa theo bố cục phong thuỷ mà nói, toàn bộ cung điện này chính là nơi có phong thuỷ tốt nhất, thuộc về nơi trung ương đình vị, tử khí đông lai, bát phương triều bái! Chôn cất ở đây nhất định có thể phù hộ hậu thế, truyền thừa vạn vạn năm bất diệt!" Đạo sĩ bất lương đầy miệng hồ ngôn loạn ngữ.

"Cái ngươi nói là thi thể, không phải bảo bối!" Tu La thần Đường Tam không kiên nhẫn nói.

"Đối với cường giả mà nói, thi thể chính là bảo bối lớn nhất!" Đạo sĩ bất lương lớn tiếng phản bác.

"Có thể lần này đạo sĩ bất lương nói đúng rồi!" Lâm Bắc Phàm bay tới đồ án hình tròn ở chính giữa điện đường, nói: "Bên dưới chỗ này có đồ tốt, có khả năng chính là thi thể mà đạo sĩ bất lương nói tới! Cho ta một chút thời gian, ta có thể mở nó ra!"

Lâm Bắc Phàm ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại.

Nguyên thần của hắn ở trong thế giới linh khí khôi phục lúc này cũng mở mắt ra, trên tay cầm Hà Đồ Lạc Thư, nhanh chóng thôi diễn.

Đại khái qua một canh giờ, Lâm Bắc Phàm đứng lên, bắt đầu thi triển thần thông.

Chỉ thấy hắn dựa theo trình tự nhất định vẽ ra ký tự có cùng một dạng với ký tự trong cung điện, liên kết thành dây xích, tạo thành một vòng tròn, sau đó rơi vào chính giữa đồ án hình tròn, hô ứng lẫn nhau.

Tất cả ký tự đều sáng lên, chính giữa đồ án hình tròn phát ra những tiếng ùng ùng, sau đó tỏa ra kim quang chói mắt.

Sau đó ở nơi có đồ án hình tròn xuất hiện một thông đạo cùng loại với truyền tống trận.

"Trong này nhất định có bảo bối!" Đạo sĩ bất lương kích động nói.

"Cái này còn cần ngươi phải nói hay sai? Giấu sâu như vậy, lại còn phải viết ký tự không biết mới có thể mở ra, bên trong nhất định có đồ tốt!" Viêm đế cũng kích động, nhanh chóng xông vào trước nhất.

"Chúng ta đi!" Tất cả mọi người đều nhảy vào, sau đó lại đi tới một điện đường kim bích huy hoàng.

Điện đường này thoạt nhìn không khác điện đường trước đó chút nào, nhưng ở giữa lại xuất hiện một quả trứng vàng khổng lồ, nó trôi nổi trên không trung, giống như một mặt trời nhỏ, tỏa ra uy áp cực lớn.

Luồng khí thế này không phải nhằm vào bọn họ, chỉ phát ra tự nhiên, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy áp lực cực lớn.

Thật giống như có một vị cường giả đưa tay ra đè lưng ngươi xuống, muốn ngươi cúi đầu.

Hơn nữa quả trứng vàng khổng lồ này còn giống như có sinh mệnh, phát ra tiếng động cùng loại với nhịp tim.

Mỗi khi nó nhảy lên một lần, trái tim mọi người cũng rung động theo.

Mỗi khi rung động, sắc mặt bọn họ liền tái đi một phần.

Lâm Bắc Phàm và Tọa Sơn Khách còn đỡ, nhưng tình huống của những người khác thì lại không tốt lắm.

"Đó là vật gì?"

"Nó là vật sống, chẳng lẽ là trứng của một sinh linh vô thượng nào đó?"

...

Lâm Bắc Phàm híp mắt nói: "Nó không chỉ là một quả trứng thông thường, nó còn là chủ nhân của cung điện này, một sinh linh vô thượng. Nó nghĩ niết bàn, dựng dục ra Thánh thai, thoát thai hoán cốt để tiến xa thêm một bước!"

Bình Luận (0)
Comment