Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Không chỉ vậy!" Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: "Trước đó ta đã kể với ngươi có một kẻ tự xưng là bất hủ vương An Lan, đến từ Phật giáo, đi gây chuyện thị phi khắp nơi, Thiên Đình còn phái thiên binh thiên tướng tới bắt bắt hắn. Bây giờ hắn đã trở thành đại hộ pháp của Ma giáo, được Vô Thiên phật tổ vô cùng coi trọng!"
"Tên An Lan kia cũng là người của Phật giáo?" Trong lòng Hạo Thiên thượng đế dấy lên lôi đình.
"Đó là đương nhiên, mấy chuyện này ngươi chỉ cần đi nghe ngóng một chút là sẽ biết, ta không cần phải lừa ngươi! Nghe nói trong lượng kiếp lần này, hắn là một nhân vật vô cùng trọng yếu. Ngươi có biết tại sao Hạo Thiên thượng đế lại bại liên tục không, là bởi vì lần nào cũng không tụ tập nổi nhân mã, đó là do các thần tiên đã bị hắn làm cho hắc hóa hết, toàn bộ biến thành người của Ma giáo." Lâm Bắc Phàm nói.
Hạo Thiên thượng đế nộ khí xung thiên, vỗ bàn đứng dậy: "An Lan đáng chết! Vô Thiên đáng chết! Phật giáo đáng chết! Sao Phật giáo này lại có một đống phản đồ như vậy? Mà kẻ này còn hung ác hơn cả kẻ sau?"
Hạo Thiên thượng đế đau lòng không thôi, hắn đã từng có một cơ hội đưa An Lan lên Trảm Tiên đài.
Kết quả bởi vì cố kỵ Như Lai phật tổ nên chỉ giam giữ An Lan, không làm gì chèn ép hắn, kết quả lại khiến bản thân oan khuất.
Bây giờ hối hận thế nào khỏi phải nói.
"Ta đang nói chuyện Hồng Hoang, ngươi kích động cái gì?" Lâm Bắc Phàm "ngạc nhiên".
Hạo Thiên thượng đế lập tức thu lại vẻ mặt tức giận: "Khụ khụ, nghe ngươi nói chuyện về tên phản đồ kia, nhất thời tức cảnh sinh tình, bởi vì ta ghét nhất là phản đồ, nhất là loại phản đồ phản bội chạy trốn đến Ma giáo này!"
"Quả thực khiến cho người ta chán ghét, nhưng thứ làm cho người ta chán ghét vẫn là Phật giáo!"
"Đúng, chính là Phật giáo! Nếu như bọn họ không tùy hứng làm bậy thì sẽ không gây ra lượng kiếp, tất cả đều không bị gì!"
Giờ khắc này, Hạo Thiên thượng đế triệt để hận thấu Phật giáo.
Hắn thề một khi hắn trở lại Thiên Đình, nhất định sẽ khiến cho Phật giáo nợ máu trả bằng máu.
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nhìn Hạo Thiên thượng đế sắc mặt đại biến, mừng rỡ uống rượu.
"Lâm huynh, ngươi còn tin tức gì nữa không?" Hạo Thiên thượng đế ngồi xuống, ân cần rót rượu cho Lâm Bắc Phàm. Hôm nay tới đúng là không uổng công, lấy được nhiều tình báo như vậy, nhưng hắn vẫn muốn đào sâu hơn một chút.
"Tất nhiên ta biết, những gì ta biết còn nhiều hơn ngươi tưởng tượng." Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Mau mau nói cho ta!" Hạo Thiên thượng đế kích động nói.
"Về trận lượng kiếp này, xét đến cùng chính là một trận đọ sức giữa Phật giáo và Ma giáo, sẽ không kéo dài quá lâu, chỉ có 33 năm. Nếu như Phật giáo thắng thì tất cả vẫn như cũ, nếu như Ma giáo thắng..."
"Ma giáo không có khả năng thắng, bởi vì sau lưng Phật giáo có hai vị Thánh Nhân, bọn họ tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy!" Hạo Thiên thượng đế quả quyết nói, đây cũng là nguyên nhân hắn vẫn luôn kiêng kị Linh sơn.
"Đúng là thế, nhưng ngươi cảm thấy Vô Thiên sẽ nhận mệnh sao? Vô Thiên vốn là người của Phật giáo, hắn biết hai vị Thánh Nhân phía sau có ý gì hơn bất cứ ai, nhưng hắn vẫn phát động lượng kiếp, ngươi nói xem hắn đã chuẩn bị đầy đủ chưa?"
"Chuẩn bị gì, chẳng lẽ là hủy diệt hắc liên và Thí Thần thương?" Hạo Thiên thượng đế nhíu mày.
Dựa vào hai thần binh lợi khí này, muốn đối phó với dạng người như hắn là dư sức, nhưng muốn đối phó với Thánh Nhân...
Lâm Bắc Phàm từ tốn nói: "Trong thời kỳ thượng cổ, vào lúc Đạo Tổ còn chưa có thành Thánh, có một ma đầu tên là La Hầu tự xưng là Ma Tổ, hắn hoàn toàn không kém hơn Đạo Tổ. Thời điểm Long Phượng đại kiếp đến, hắn và Đạo Tổ vì tranh đoạt Thánh vị đầu tiên mà đánh nhau một trận kinh thiên, kết quả thế nào ngươi cũng biết, tất nhiên là Đạo Tổ chiến thắng. Nhưng Ma Tổ La Hầu không cam lòng, trước khi chết hắn đã sáng lập ra ma đạo, được Thiên Đạo tán thành, từ đó về sau tiên đạo và ma đạo cùng tồn tại, đạo trướng ma tiêu, đạo tiêu ma trướng."
Là đồng tử của Đạo Tổ, Hạo Thiên thượng đế biết rất rõ chuyện này.
Còn biết trong trận đại chiến lúc ấy, Đạo Tổ mời mấy vị đồng đạo cùng tiến lên đối phó La Hầu, cuối cùng mấy vị đồng đạo đều vẫn lạc, toàn bộ tây phương hủy diệt, sau đó mới đạt được thắng lợi cuối cùng.
"Lâm huynh, những gì ngươi nói ta đều biết, nhưng có liên quan gì tới Vô Thiên?"
"Hủy diệt hắc liên là pháp bảo của ma tổ La Hầu, Thí Thần thương cũng là hung binh của hắn, ngươi nói xem có quan hệ gì?" Lâm Bắc Phàm nói từng chữ một, mỗi một chữ đều như lưỡi đao sắc bén: "Vô Thiên lấy được truyền thừa của Ma Tổ La Hầu, trở thành giáo tổ Ma giáo tân nhiệm, đồng thời cũng là người thừa kế ma đạo! Ma đạo không thua trong tay tiên đạo, càng không thua tromg tay phật đạo, nhưng ma đạo bây giờ không có Thánh Nhân tọa trấn, cần gấp một vị Thánh Nhân! Cho nên chỉ cần ma đạo thông qua khảo nghiệm, triệt để vượt trên tiên đạo, Vô Thiên kia sẽ có thể nghịch thiên trở thành tồn tại sánh ngang Thánh Nhân!"
"Chuyện này...!" Hạo Thiên thượng đế kinh hãi.
Vốn tưởng chỉ là một lượng kiếp nho nhỏ mà thôi, giống như Tây Du lượng kiếp, Phong Thần lượng kiếp trước đó, không ngờ phía sau lại liên quan tới Thánh Nhân nghiệp vị.
"Thế thì... Đạo Tổ mặc kệ không quan tâm sao?"
"Tại sao hắn phải quan tâm? Nếu là trước khi Hợp Đạo thì hắn nhất định sẽ nhúng tay. Nhưng bây giờ hắn là Hợp Đạo, là tồn tại cao hơn Thánh Nhân một bậc, thêm một vị Thánh Nhân hay bớt đi một vị Thánh Nhân, đối với hắn mà nói có ảnh hưởng gì đâu?" Lâm Bắc Phàm trợn trắng mắt.
Hạo Thiên thượng đế thất thần ngồi xuống.
Lâm Bắc Phàm nói quá đúng, nhiều hơn một vị Thánh Nhân hay bớt đi một vị Thánh Nhân, đối với Đạo Tổ có gì khác đâu?
Bên dưới Thánh Nhân đều là giun dế!
Bên dưới Thiên Đạo, Thánh Nhân cũng là giun dế!
"Người đang sốt ruột nhất bây giờ là Tây Phương Nhị Thánh, bởi vì Ma giáo muốn quật khởi chắc chắn sẽ giẫm lên Phật giáo, nếu không thì khí vận từ đâu ra? Nếu như Vô Thiên thành Thánh thì Phật giáo sẽ vĩnh viễn không có ngày lộ diện!" Lâm Bắc Phàm cười trên nỗi đau của người khác.
Kẻ sốt ruột nhất phải là ta mới đúng!
Hạo Thiên thượng đế thầm nói trong lòng, hắn không hy vọng trên đầu mình lại có thêm một vị tổ tông!
Hơn nữa cách hành xử của Ma giáo càng thêm quái đản bá đạo, càng thêm vô pháp vô thiên, nếu như bọn họ thật sự quật khởi thì sẽ không có chuyện gì tới phiên Thiên Đình của hắn. Phật giáo còn cho hắn chút mặt mũi, Ma giáo thì căn bản kệ xác hắn.
Cho nên mặc dù vô cùng chán ghét Phật giáo, nhưng hắn lại không thể không giúp bọn họ.
Trong lòng Hạo Thiên thượng đế vô cùng ngán ngẩm, nhưng lại không thể không cầu cứu: "Lâm huynh, ngươi nói xem ta... Ngươi nói nên làm thế nào cho phải?"
"Quan tâm làm gì? Dù sao cũng không ảnh hưởng tới chúng ta, chúng ta uống rượu, ta mời ngươi một chén!" Lâm Bắc Phàm chậm rãi nói, nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của Hạo Thiên thượng đế, hắn vô cùng vui vẻ.
Sao lại không ảnh hưởng?
Ảnh hưởng lớn mới đúng, sẽ xảy ra án mạng!