Đàn ông Lý gia thích nữ tử có vòng eo nhỏ nhắn, thế nên phụ nữ ở Tây Bình Thành đua nhau bó eo, bó đến mức nghẹt thở, chỉ để có được dáng vẻ mảnh mai. Cũng bởi sự mảnh mai ấy mà gương mặt của các nàng đều trắng bệch, xanh xao.
—
Bạch Khanh là một nữ tử số khổ, hầu như ai ở Tây Bình Thành quen biết nàng đều nghĩ như vậy. Dĩ nhiên, số người biết đến nàng ở Tây Bình Thành cũng chẳng có bao nhiêu.
Nàng là ngoại thất của một gia đình quyền quý. Cái gọi là ngoại thất chính là thân phận không đủ để được cất giấu trong khuê phòng, không phải thê cũng chẳng được xem là thiếp. Nàng chỉ là một món quà, một thứ đồ vật được dùng làm lễ vật ra mắt. Chủ nhân chọn nàng chẳng qua cũng chỉ vì vòng eo thon thả ấy, chẳng phải đàn ông Lý gia đều thích điều này sao?
Người đàn ông của nàng có vẻ ngoài rất tuấn tú nhưng nàng thích ngắm nhìn nhất vẫn là khóe môi của hắn. Khi vui vẻ thì khóe môi bằng phẳng, lúc tức giận thì lại cong lên.
Hắn rất ít khi đến chỗ nàng, ít đến nỗi hắn còn chưa chắc chắn nàng có còn là xử nữ hay không. Thật lòng mà nói, nàng đoán chắc hẳn hắn nghĩ nàng là một thứ hoa tàn liễu rũ, bởi vì hắn không mấy thích nàng chạm vào cơ thể hắn – kể từ khi có người trong gia đình hắn mắc phải bệnh hoa liễu, dường như hắn bắt đầu để ý đến những người phụ nữ như nàng.
Nàng không giải thích gì cả, nếu một người đàn ông đã ghét bỏ một người phụ nữ, thì căn bản sẽ không nghe bất cứ điều gì nàng nói.
Nàng chỉ hơi tò mò, nếu hắn không mấy đoái hoài đến nàng, vậy tại sao đến giờ vẫn chưa đuổi nàng đi?
Nhưng vợ chồng Ô bà bà thật sự rất tận tâm, tiểu viện luôn sạch sẽ gọn gàng, không có thứ gì bẩn thỉu, đương nhiên càng không có bóng dáng đàn ông lạ.
Lúc này đang là những ngày tháng giá rét cuối đông, bước ra khỏi thùng tắm quả là một việc khó khăn. Nàng quấn chặt chiếc chăn bông, chân trần giậm ba lần trên tấm ván gỗ mới dám thở ra.
Sáng sớm hôm nay, có người đến truyền lời, nói tối nay hắn sẽ đến cho nên nàng mới phải rầm rộ tắm gội thay y phục như vậy, chỉ mong khóe môi hắn giữ nguyên đường thẳng bình thản.
Ngồi trước gương đồng, nàng ngẩn ngơ nhìn hộp phấn son hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua những thứ hương phấn này. Nghe nói sau Tết hắn sẽ lên kinh thành mà còn đi rất lâu, nàng muốn trước đó để lại cho hắn chút ký ức về mình, nếu không làm sao nàng có cơ hội chen chân vào cái phủ đệ nguy nga tráng lệ phía sau hắn kia? Nàng tự hạ thấp mình thành một “đồ vật” cũng chỉ vì có thể bước chân vào tòa nhà lớn ấy.