Tiểu viện của Bạch Khanh nằm ở bờ đông Kính hồ, cách phủ đệ Lý gia gần như nửa thành Tây Bình… nhưng nơi này của nàng lại rất náo nhiệt, đặc biệt là vào buổi tối. Phía bờ tây Kính hồ là những con phố đèn đỏ, những lầu xanh thuyền hoa, quanh năm suốt tháng đều buôn bán tấp nập. Biết bao người than thở: Nước nhà sắp vong rồi mà ca múa vẫn không ngừng, nhưng lại có bao nhiêu người không thể kiềm chế được đôi chân, thừa lúc đêm khuya gió lớn mà chui vào dưới những chiếc đèn lồng đỏ rực kia.
Đàn ông mà, miệng thì nói những điều cao cả nhưng tay lại làm những chuyện ăn chơi trác táng.
Tối nay, Bạch Khanh không trang điểm, toàn thân toát lên vẻ thanh khiết, đương nhiên cũng bớt đi phần quyến rũ. Người có thể kết hợp được sự quyến rũ và thanh khiết không phải là phụ nữ mà là yêu tinh, nàng vẫn chưa có được cái bản lĩnh ấy.
Ô bà bà nấu ăn rất ngon, vừa ngon miệng lại vừa đẹp mắt. Nàng khâm phục những người có tài, cho nên nàng kính trọng bà.
Khoác chiếc áo da thú bên ngoài, nàng đi quanh chiếc bàn vuông vài vòng, thưởng thức những món ăn đẹp đẽ này.
Khi ngọn nến đỏ cháy được nửa đốt, người đàn ông của nàng trở về, vẫn như thường lệ, chỉ một mình, không có gia đinh hay tay sai đi theo sau.
Nàng đứng dưới chiếc đèn lồng đỏ đón hắn, nụ cười rạng rỡ như hoa mùa hè. Đây là thái độ thường thấy của nàng, bất kể hắn có để ý hay không, nàng vẫn luôn phải cười. Chẳng phải có người nói rồi sao, người giơ tay không đánh người đang cười, những người khiến người khác không thể xuống tay đều là những người thông minh.
Ô bà bà ban đầu cũng không mấy thích nàng. Những người phụ nữ đứng đắn ít ai thích những người không đứng đắn như họ, người trước là hiền thê lương mẫu, người sau là đắm mình trụy lạc. Nhưng cũng chính vì nụ cười ấy của nàng mà Ô bà bà dần dần bắt đầu thương xót nàng, thậm chí còn bắt đầu cầu chúc cho tương lai của nàng và người đàn ông này. Ô bà bà nói hắn vẫn chưa cưới vợ, chưa cưới vợ thì tốt, chưa cưới vợ thì không ai quản, không ai quản thì đương nhiên nàng sẽ có cơ hội chen chân vào cái phủ đệ nguy nga tráng lệ kia.
Hắn bước vào nhà, Ô bà bà tiện tay đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Hắn ngồi, nàng đứng, hắn nhìn gương mặt nàng, nàng nhìn đôi môi hắn.
Một lúc lâu sau, hắn lên tiếng nói hai chữ: “Ngồi đi.”
A, thật không dễ dàng gì. Ở trong cái sân này đã nửa năm rồi, đây là lần đầu tiên nàng được gọi ngồi xuống, hơn nữa còn ngồi bên cạnh hắn.
Nàng phẩy tay áo ngồi xuống, động tác rất nhẹ nhàng không còn vẻ yểu điệu thường ngày. Tối nay nàng không trang điểm, cố tình vặn vẹo eo hông quá gượng gạo, hơn nữa còn mệt mỏi, eo cũng đau.
“Rất đẹp.” Hắn khen ngợi cách ăn mặc của nàng.
Nàng ngước mắt nhìn vào mắt hắn – nàng rất ít khi làm như vậy, có lẽ là do chột dạ, sợ mình lộ ra sơ hở gì chăng.
“Tên gì?” Hắn quên mất tên nàng.
“Khanh Nhi.” Không chút buồn bã, vốn dĩ nàng cũng không mong hắn nhớ được tên mình.
Im lặng, hắn nhìn nàng nhưng tâm trí rõ ràng không đặt ở chỗ nàng.
Lúc này, bên ngoài truyền đến từng tràng cười của phụ nữ kèm theo tiếng đàn sáo, chắc hẳn là thuyền hoa trên hồ đi qua rồi. Chuyện này thường xuyên xảy ra, ai bảo nơi này gần những chốn son phấn, rượu chè kia chứ.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi những tiếng cười mê loạn bên ngoài, hắn nắm lấy tay nàng – đều đã được ngâm qua nước thơm, đương nhiên là hương thơm ngào ngạt.
Nhìn khóe môi hắn, nàng đoán lần này mùi hương hắn thích, bởi vì lần này hắn nắm tay lâu hơn một chút nhưng đáng tiếc, dường như hắn vẫn không có ý định ở lại lâu hơn để thưởng thức. Uống hai ngụm rượu mới do Ô bà bà nấu, hắn lập tức đứng dậy muốn đi. Lần nào cũng vậy, đến rồi đi vội vã nhưng hắn vẫn nhớ đến. Người đàn ông kỳ lạ này rõ ràng không có ý định chiếm đoạt nàng, vậy tại sao lại không vứt bỏ nàng?
Nàng không đoán ra được hắn đang nghĩ gì.
Nhưng xem ra, nhất thời hắn sẽ không vứt bỏ nàng. Có lẽ nàng muốn vào được phủ đệ Lý gia, chỉ có thể đợi hắn từ kinh thành trở về rồi nghĩ cách khác thôi. Dựa vào sắc đẹp dường như không ổn, nàng không hợp khẩu vị của hắn hay nói đúng hơn là hắn chê nàng.
“Ngoài trời lạnh, khoác cái này rồi hãy ra ngoài.” Nàng tiện tay nhặt chiếc áo choàng lông trên bàn trà, đó là do nàng tự tay làm. Làm thê thiếp cho nhà giàu thật không dễ dàng gì, nấu cơm bưng trà rót nước may vá, còn phải chăm sóc cái thân thể hư nhược của hắn do những người phụ nữ khác gây ra. May mắn thay, dường như nàng không có cái phúc phận ấy.
“A…” Bạch Khanh khẽ thở ra một hơi, bởi vì eo nàng bị hắn nắm lấy. Chẳng lẽ hắn muốn ở lại? Vì cảm động trước chiếc áo choàng lông kia của nàng sao?
Hắn không thích hôn môi phụ nữ, chỉ đơn giản là không thích, còn những phương diện khác cũng giống như tất cả đàn ông trên đời, chẳng có gì kiêng kỵ.
Nữ tử tên “Khanh Nhi” này là món quà người khác tặng cho hắn, nghe nói nàng rất được sủng ái. Nhưng hắn lại không thích mùi phấn son trên người nàng, may mà tối nay không có.
Hai ngày nữa hắn sẽ lên đường đến kinh thành, để gặp phụ thân đang bị lão hoàng đế giữ làm con tin, có lẽ sau đó hắn sẽ phải thay phụ thân làm con tin. Thân là một chư hầu luôn phải bỏ ra thứ gì đó đặc biệt để xoa dịu trái tim bất an của quân vương. Nghe nói hắn còn phải cưới một nữ tử thuộc hoàng tộc về làm chính thất, như vậy, các gia tộc chư hầu sẽ có thêm dòng máu cao quý của hoàng thất, người ta gọi đó là “người một nhà”.
Người một nhà? Hắn thở gấp một tiếng, ngửa người ra chiếc chăn lụa, ngực phập phồng nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên. Khóe miệng nhếch lên biểu thị hắn không vui, đó là thói quen bị ép buộc từ nhỏ bởi tổ phụ.
Gia tộc Lý gia là chư hầu vương của Đại Nhạc, lại là dòng yếu nhất, cai quản vùng đất Hán Bắc, cũng chính là vương tộc Lý gia ở Hán Bắc mà người đời thường nhắc đến. Ở Hán Bắc, Lý gia là người đứng đầu.
Nhìn khóe môi hơi cong lên của hắn, Bạch Khanh có chút rụt rè. Nàng không kịp vò đầu bứt tóc, cắn ngón tay để thương tiếc trinh tiết vừa mất, thứ đó vốn dĩ nàng cũng không định giữ. Giờ nàng có chút sợ, sợ hắn đến gần, bởi vì thực sự rất đau.
“Nàng còn có thứ này?” Hắn nắm lấy cánh tay trái của nàng, nốt ruồi đỏ tươi phía trên đang nhạt dần. Nốt ruồi này dùng để xác định trinh tiết của nữ tử – kẻ tạo ra thứ này chỉ có nửa bộ não, hắn ta nên nghĩ cách tạo thêm một cái cho đàn ông nữa mới phải.
Bạch Khanh cũng nhìn cánh tay trái của mình, đó là năm nàng bảy tuổi, tỷ tỷ đã chấm cho nàng. Để cứu nàng, bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới có giá trị, không đến nỗi dễ dàng bị kẻ háo sắc nào đó chiếm tiện nghi – mấy bà mối sẽ không bỏ qua món hời này đâu, trinh tiết của nữ tử luôn là một món hàng có giá trị mà.
“…” Nhìn cánh tay trái xong, nàng lại ngước mắt nhìn hắn. Dưới ánh đèn, đôi mắt nàng long lanh, ướt át, là vì nhớ đến người than nhưng hắn dường như lại cảm thấy nàng thật đáng thương.
Thế là –
Hắn lại ôn lại chuyện vừa làm một lần nữa.
Hắn thích vòng eo thon thả của nàng…
Sau đêm đó, hắn lên đường đến kinh thành. Đối với người như hắn, hương thơm nữ nhi chỉ là một thứ tô điểm cho cuộc sống. Lời dạy của tổ tiên phần lớn đều là – đừng để vướng vào chuyện tình cảm nhi nữ.
Nhưng hắn vẫn cho nàng chút bồi thường cho việc mất đi thủ cung sa – hắn chuyển nàng đến một nơi khác, ở góc tây nam thành Tây Bình, không gần cũng không xa phủ đệ Lý gia, là một căn nhà hai gian sân. Trong viện còn có hai cây quế, đến mùa hoa nở, hương thơm lan tỏa khắp mười dặm.
Đứng dưới gốc cây quế, ngước nhìn bầu trời xanh biếc không một gợn mây, Bạch Khanh khẽ nhếch môi…
Bá Trọng – Lý Bá Trọng, hắn còn chưa biết đâu, nàng đâu phải là một nữ tử tốt.
【Lời tác giả】
Đây là một cặp đôi rất ích kỷ, trong những tác phẩm tôi từng viết, họ thực sự là như vậy. Nhưng tôi thích.