Không tệ!
Hoàng Đông Kiệt thấy thế vui mừng rất nhiều, nhi tử lớn cầm kiếm càng vững vàng càng đoan chính, xuất kiếm cũng không còn vẻ do dự lề mề nữa, đây mới là thái độ võ giả quyết chí tiến lên.
Hoàng Đông Kiệt rút một thanh trường kiếm từ trong tay áo ra, dễ dàng đánh văng một kiếm của Hoàng Thiên Trấn.
Hoàng Thiên Trấn thấy chiêu thức của mình bị phụ vương dễ dàng hóa giải cũng không cảm thấy bất ngờ, bản thân phụ vương chính là Cường giả Tông Sư, dù đang áp chế tu vi thì cũng vẫn có nền tảng Tông Sư.
Hơn nữa phụ vương năm xưa đã trải qua vô số chiến trường, kinh nghiệm chinh chiến đã sớm khắc sâu trong xương cốt của phụ vương.
Cũng vì điều này, hắn mới dám tấn công phụ vương mình mà không hề dè dặt.
Chiêu thức bị hóa giải không cảm thấy kỳ lạ, hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ tay áo phụ vương là sao, sao lại giấu được thanh kiếm dài như vậy.
Có lẽ Hoàng Đông Kiệt cảm thấy dùng trường kiếm hơi có vẻ nghiêm trọng bèn thu trường kiếm trở về, lại lấy một thanh chủy thủ từ trong tay áo ra.
Hoàng Đông Kiệt nghiêng người di chuyển một bước, chủy thủ trong tay chuyển sang tay trái vẽ thành một đường ngang, Hoàng Thiên Khải đánh lén mà vội vàng lui về.
Nhưng hắn bạo lui, lão tử hắn cũng không dừng lại mà tiến về phía hắn.
Hoàng Thiên Khải sốt ruột, ngón tay móc thành móng vuốt chụp lấy vai trái phụ vương, kết quả thanh chuỷ thủ trong tay phụ vương giống như có mắt, chặn trước móng vuốt của hắn một bước.
Nếu như hắn không thay đổi chiêu mà cứ tiếp tục, hắn sẽ đưa móng vuốt đâm vào lưỡi dao, dưới tình thế cấp bách như thế, hắn chỉ có thể biến chiêu.
Móng vuốt đổi quyền tấn công thượng tam lộ (*) của phụ vương, ý đồ bức lui phụ thân, ai ngờ chủy thủ trong tay phụ vương nhanh hơn hắn một bước, lúc nào cũng ở trên đường tấn công của hắn mà chờ hắn.
(*) Thượng tam lộ là ba vị trí trên bụng trở lên, đó là đầu, cổ họng và ngực, sau khi ba cơ quan này bị tác động mạnh, con người sẽ tạm thời mất đi khả năng phản kháng, tấn công ba huyệt trên là chiêu thức sát thủ cơ bản trong võ thuật.
Hạ tam lộ là ba vị trí dưới bụng trở xuống, đó là bụng, háng và chân. Tấn công hạ tam lộ là một chiêu thức tương đối tàn bạo trong võ thuật, đối thủ có thể ngất xỉu, thậm chí tử vong sau khi bị đánh mạnh.
Vậy là sao, sao lần nào cũng dự đoán được chiêu thức tiếp theo của ta.
Hoàng Thiên Khải lần lượt bạo lui, muốn hoàn thủ công kích nhưng luôn có một thanh chủy thủ sớm chắn ở phương hướng hắn đi tới, không có cách nào, hắn chỉ có thể rút kiếm.
Chỉ là kiếm của hắn vừa mới rút ra một phần ba thân kiếm, phụ vương đã lấn thân mà lên, nhấc chân dùng đế giày mạnh mẽ đè lại tay rút kiếm của hắn.
Lực chân nhẹ nhàng đẩy về phía trước, tay hắn bị chân phụ vương ấn trở về, thân kiếm không đi ra lại trở về bên trong vỏ kiếm.
Có âm thanh vù vù của thanh kiếm cắt xuyên qua làn không khí.
Nguy hiểm!
Nguy hiểm!
Nguy hiểm!
Hoàng Thiên Khải trong lòng đột nhiên nhảy lên. Hắn nhìn thấy bóng dáng của lưỡi dao lạnh lẽo tràn ngập khí tức tử vong không ngừng phóng to, đâm vào con ngươi của hắn.
Hắn tránh không thoát cú đâm này, hắn biết phụ vương sẽ không giết hắn nhưng hắn vẫn sợ. Trong lúc nhất thời, thân thể hắn cứng đờ, mà mũi chủy thủ trong tay Hoàng Đông Kiệt cũng cách con ngươi của hắn không đến mấy milimet thì dừng lại.
Hoàng Đông Kiệt thu hồi chủy thủ, giơ tay dùng ngón trỏ búng lên trán Hoàng Thiên Khải, Hoàng Thiên Khải ngây ngốc ngã xuống đất.
“Tại sao ngươi dừng lại?”
Hoàng Đông Kiệt không để ý tới nhi tử nhỏ đã ngã xuống đất mà nhìn nhi tử lớn đã sớm dừng tay.
“Phụ vương, ta tự mình biết mình, hơn nữa phụ vương ngươi rõ ràng muốn mượn cơ hội bắt nạt chúng ta, không sớm dừng tay thì chẳng lẽ chờ bị phụ vương giáo huấn.”
Hoàng Thiên Trấn thấy phụ vương vô cùng thoải mái đè đệ đệ ra đánh, biết phụ vương dù có áp chế tu vi như thế nào thì chênh lệch giữa bọn họ và phụ vương cũng không cách nào bù đắp được.
Thông minh sớm dừng tay, tốt hơn so với bị phụ vương giáo huấn.
“Đại ca, ngươi thật quá đáng, lại đối với ta thấy chết không cứu.”
Hoàng Thiên Khải lấy lại tinh thần, bất mãn với đại ca là kẻ xảo quyệt lắt léo.
“Thật sự xin lỗi, ca không muốn bị đánh, chỉ có thể vô tình vứt bỏ ngươi.”
Cũng không biết có phải Hoàng Thiên Trấn bị lão tử của hắn làm hỏng hay không, hắn cười ngây ngô, tựa như đối với chuyện vừa xảy ra hắn không hề cảm thấy áy náy gì.
Thật quá đáng, sao lại cảm thấy đại ca và phụ vương có cùng một đức hạnh vậy?
Đáng ghét, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta cũng bán tên đại ca khốn nạn này đi.
Hoàng Thiên Khải thấy đại ca lục thân không nhận đang cười ngu thì rất tức giận, hắn cảm thấy sau này không níu lấy một chút tóc của đại ca thì có lỗi với hắn lắm.
“Phụ vương, ngươi đã là Tông Sư hậu kỳ sao?”
Hoàng Thiên Trấn nghĩ đến vừa rồi phụ vương toàn diện áp chế lão đệ, trong quá trình đó không toát ra chút nội lực dao động hoặc là chân khí dao động nào, hắn hoài nghi tu vi phụ thân đã đạt tới Tông Sư hậu kỳ.
Về phần vì sao không phải là Tông Sư đỉnh phong, vì phụ vương còn chưa tới sáu mươi tuổi, hắn không dám to gan suy đoán như vậy, bằng không thì quá khủng bố rồi.
“Cứ coi như vậy đi!”
Hoàng Đông Kiệt thuận miệng trả lời một câu.
“Thật sự! Phụ vương ngươi thật sự đến Tông Sư hậu kỳ rồi.”
“Cục cưng của ta, ta chưa đến sáu mươi tuổi đã là Tông Sư hậu kỳ, lại cho phụ vương ngươi thêm hai mươi năm, lấy thiên phú của phụ vương ngươi tuyệt đối có thể đạt đến Tông Sư đỉnh phong.”
“Có thể hai mươi năm cũng không cần, nếu vận khí tốt thì mười mấy năm, hoặc là mười năm đột phá tới Tông Sư đỉnh phong.”
“Cường giả Tông Sư đỉnh phong bảy tám mươi tuổi tuyệt đối có tư cách khiêu chiến Thiên Bảng, dù khiêu chiến một lần không thành công cũng có thể khiêu chiến nhiều lần.”
“Cường giả Tông Sư bình thường có thể sống đến khoảng một trăm tám mươi đến hai trăm tuổi, phụ vương còn có thời gian dài như vậy, tuyệt đối có thể khiêu chiến Thiên Bảng thành công, nói không chừng có thể tiến vào danh sách năm mươi người đứng đầu Thiên Bảng.”