"Nhìn ngươi chướng mắt"
Hỏa Ma lại triệu hồi ra mấy Hỏa Xà giảo sát về phía Bối Nhĩ. Bối Nhĩ ánh mắt nhất thời lạnh lẽo, thật sự cho rằng hắn dễ khi dễ.
Một tay khiến cho bùn đất cuồn cuộn lên đưa Nim ra ngoài, một tay khiến cho bùn đất lan tràn toàn thân hắn hình thành áo giáp đất, cái loại toàn phương diện kia.
Hắn không dám để Nim ở bên ngoài quá lâu, cho nên hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh, Ma Pháp Sư cấp sáu, không phải ai cũng có thể đấu lại.
Người tốt nghiệp học viện Ma Vũ có thực lực cấp sáu xem như là tiểu thiên tài, hắn có chút kỳ ngộ, có thực lực cấp sáu cũng không quá. Tuy rằng hắn chỉ là Ma Pháp Sư cấp sáu, nhưng Ma Pháp Sư cấp bảy hắn cũng có thể chiến mà không bại, hắn sẽ sợ Hỏa Ma này ư.
"Hắc thổ tráo"
Không muốn lan đến người vô tội, Bối Nhĩ khiến cho tường đất hai bên đường phố dâng lên, nhanh chóng che phủ lên toàn bộ quán rượu, tạo thành một Hắc Cầu khổng lồ, Bối Nhĩ và Hỏa Ma ở bên trong Hắc Cầu này.
Không đầy ba phút, hắc cầu khổng lồ từ bên trong nứt ra.
Quán rượu đã không còn nữa, thành than, Hỏa Ma trọng thương hôn mê nằm ở chính giữa, Bối Nhĩ chỉ là y phục tổn hại và tóc bị cháy khét một mảnh.
"Nim đâu?"
Lúc Coway đuổi tới, đã nhìn thấy hắc thổ cầu khổng lồ trước mắt, dao động ma pháp này là của Bối Nhĩ, cho nên Bối Nhĩ đang cùng người nào đó chiến đấu ở bên trong hắc thổ cầu.
Hắn ở trong đám người vây xem bên ngoài không nhìn thấy bóng dáng của Nim, hắn cho rằng Nim và Bối Nhĩ đều đang ở bên trong hắc thổ cầu, hắn đang chuẩn bị bổ hắc thổ cầu ra để vào trong giúp Bối Nhĩ, ai ngờ hắc thổ cầu đã nứt ra rồi, Bối Nhĩ một mình ra ngoài.
"Nim không ở bên ngoài sao?"
Bối Nhĩ vừa nghe vậy hỏng rồi, ý thức được Nim có thể đã đi lạc, vội vã cùng Coway tìm xung quanh. Trong lúc này, quân hộ thành tới hiện trường đưa Hoả Ma đi, bọn họ đều không có thời gian để ý tới bên trong.
"Không phải chứ, khụ khụ, ta giải quyết Hỏa Ma chỉ mất một chút thời gian, Nim không phải đi lạc nhanh như vậy chứ."
Bất kể tìm thế nào, cũng không tìm được người, Bối Nhĩ lo lắng đến mức phiền não.
"Hai loại khả năng, một là Nim rơi vào tay của dân buôn lậu bản xứ, hai là Baludoka phái người tới bắt Nim đi."
"Mặc kệ loại nào đều rất phiền phức, rơi vào tay của bọn buôn người, hàng tốt bán đi, hàng không tốt, chém đứt tay chân vứt xuống bên đường làm ăn xin."
"Với dáng vẻ của Nim, khả năng lớn là sẽ bị bán đi, một khi bị bán, ngoại trừ người mua ra, những người khác rất khó biết được tăm tích của Nim."
"Nói chung, toi rồi, việc cấp bách là thông báo cho lão gia tử trước."
"Ngươi trở về trấn Kerry thông báo cho lão gia tử, ta đi tìm những kẻ buôn người kia, nếu như Nim không phải ở trong tay bọn họ, vậy có thể chắc chắn Nim ở trong tay của Baludoka."
Bối Nhĩ biết đây đều là lỗi của hắn, hắn không nên để cho Nim rời khỏi tầm mắt của mình, hắn có lỗi không có bất kỳ phản bác nào, nghe theo lời của Coway, quay trở về trấn Kerry thông báo cho lão gia tử.
Coway nhìn thấy Bối Nhĩ rời đi, liền vác đại kiếm đi tìm mục tiêu.
Chỉ cần lưu ý, bọn buôn người là dễ tìm nhất, tìm kiếm tiểu hài tử tàn tật ăn xin trên đường cái, nhìn xem gần tiểu hài tử tàn tật có người theo dõi hay không, loại người này tám chín phần không phải bọn buôn người, thì chính là người có quan hệ với bọn buôn người.
Trong hẻm nhỏ tối tăm truyền đến từng trận tiếng đánh đập. Ùm một cái, một số người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
"Đại, đại gia, đừng đánh nữa, tiểu cô nương mà ngươi nói kia chúng ta căn bản không có nhìn thấy, ở thành Cossaye làm cái nghề này không chỉ một nhà chúng ta."
“Đường phố mà tiểu cô nương kia đi lạc không phải do chúng ta quản, đó là địa bàn của Sài Lang, đại gia, ngươi tìm nhầm người rồi."
Nhìn phế nhân trước mắt, bọn họ thực sự sợ hãi, đại kiếm không rút, Đấu Khí cũng không dùng, đã đánh bọn hắn thành như vậy, bọn hắn không biết rằng đã gặp phải mãnh nhân.
"Như vậy à, vậy giữ các ngươi lại cũng không có ích gì."
Ngón tay của Coway rạch một cái, Đấu Khí xuyên thể mà ra hình thành khí chém về phía đầu của mấy kẻ buôn người. Đối phó với loại bại hoại này, nhân từ nương tay sẽ chỉ hại càng nhiều hài tử hơn.
Coway đi đến một mục tiêu, ngày này, đã định sẵn bọn buôn người của thành Cossaye phải nghênh đón một tên Đồ Tể.
Phủ thành chủ, địa lao, một ấu nữ bị người ta không chút khách khí ném vào trong một phòng giam.
Nim không hổ là diễn viên trời sinh, lúc này nàng cực kỳ giống một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, thất kinh nhìn bốn phía. Cái nhìn này, dù cho nàng đã từng gặp qua hắc ám thâm sâu hơn, đối với mọi thứ trước mắt này, nàng cũng không khỏi nhướng mày.
Phòng giam đối diện, toàn là hài tử tàn tật bệnh tật, rất giống rác rưởi bị người ta lợi dụng xong, ném ở loại nơi này, chờ đợi xử lý sau cùng.
Một phòng giam phía trái đối diện, tất cả đều là nữ nhân vô thần ánh mắt trống rỗng, các nàng là công cụ sinh con, chủ nhân lại là Goblin.
Một phòng giam phía phải đối diện, yên tĩnh hơn nhiều so với các phòng giam khác, bởi vì phòng giam kia treo toàn là thây khô, mười mấy cỗ, hay là hai mươi mấy cỗ, Nim cũng không biết rõ.
Mặc dù Nim đã sớm biết giới quý tộc dơ bẩn đến thế nào, nhưng không có nghĩa là nàng thích nhìn thấy tất cả mọi thứ trước mắt này, cái này rất ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.
"Khụ khụ, ngươi thật là bất hạnh, bị bọn họ lôi đến nơi này."
Một giọng nói tử khí trầm lặng truyền đến, Nim quay đầu nhìn qua, là thanh niên tứ chi đứt đoạn ở căn phòng cách vách của nàng nói. Thanh niên tứ chi đứt đoạn kia rõ ràng đã chịu dày vò khó có thể tưởng tượng nổi, vết máu loang lổ, trên người có những vết thương vẫn còn ở rỉ máu. Từng giọt máu rơi xuống đất, trên mặt đất hình thành một vũng huyết dịch.
Đã mất nhiều máu như vậy, thanh niên này vẫn còn sống, quả thực là một kỳ tích.
Nhưng mà Nim nhìn ra, thanh niên này sống thì vẫn còn sống, nhưng hắn cách cái chết cũng không xa lắm, có thể một giây sau liền tắt thở, có thể còn gắng gượng thêm khoảng nửa nén hương.