Lão gia tử và ấu nữ lục đục với nhau, Coway bọn họ mỗi ngày đều nhìn thấy ở trong mắt, bọn họ cảm thấy như vậy rất tốt. Lão gia tử quá trạch, có ấu nữ ở đây, lão gia tử muốn không lên tinh thần cũng không được.
"Khụ khụ, lão gia tử, mấy trấn gần đây đều đã tìm một lượt, không có hành tung của gia gia ta, khụ khụ, cũng không có tin tức về người nhà của Nim, có thể người nhà của Nim ở thành Cossaye."
"Ngày mai ta muốn vào thành Cossaye tìm thử, một là tìm người nhà của Nim, khụ khụ, hai là gia gia ta có thể đã trà trộn vào thành Cossaye, khụ khụ."
Bối Nhĩ đã tìm qua một lượt ở phụ cận, đều không có tin tức của gia gia hắn, hắn hoài nghi gia gia hắn đi ngược lại đường cũ, đi đến nơi nhiều người, nơi càng nguy hiểm càng an toàn.
"Muốn đi thì đi thôi, tốt nhất ngày mai có thể tìm được người nhà của nàng, đưa nàng đi."
Lời này vừa nói ra, Nim trề cái miệng nhỏ nhắn của nàng ra nhìn Hoàng Đông Kiệt, dùng cái này để biểu thị sự bất mãn của nàng.
"Ca ca, ngày mai ta cũng muốn đi."
Nim chớp đôi mắt to, rất giống tiểu hài tử muốn đi ra ngoài chơi. "Không, khụ khụ, không được."
Bối Nhĩ từ chối, thành Cossaye các thế lực thác loạn, bọn buôn người cũng nhiều, một mình hắn còn dễ xử lý, dẫn theo Nim ngáng chân sau không nói, còn rất khó chăm sóc nàng.
"Ca ca, ngươi cứ dẫn ta đi, ta cam đoan sẽ không chạy loạn."
Nim lắc lắc cánh tay của Bối Nhĩ, ánh mắt trông mong, một dáng vẻ ngươi không đồng ý, ta sẽ khóc.
"Nàng muốn đi, thì cứ dẫn nàng đi, nói không chừng vừa đi là có thể tìm được người nhà của nàng."
Hoàng Đông Kiệt với dáng vẻ muốn vứt bỏ ấu nữ giống như bao quần áo .
Seele hơi trừng mắt với Hoàng Đông Kiệt, Nim đáng yêu như vậy, tại sao có thể ghét bỏ nàng. Nghe thấy lão gia tử cũng đã lên tiếng, Bối Nhĩ cũng không tiện từ chối.
"Lão gia tử, thành Cossaye dù sao cũng là địa bàn của Baludoka, để đề phòng lỡ như, ngày mai ta cũng đi cùng."
Coway suy nghĩ một lát rồi nói.
Hoàng Đông Kiệt không có ý kiến, gật đầu đồng ý. Ngày hôm sau Hoàng Đông Kiệt rất vui vẻ tiễn đám người Bối Nhĩ đi.
"Seele, rửa thêm một ít nho cho ta, lần này ta muốn hưởng một mình."
Sau khi nộp phí vào thành Cossaye, ba người Coway tiến vào trong thành tìm hiểu tin tức.
"Thành Cossaye quá lớn, khụ khụ, chúng ta như vậy không tìm hiểu được bao nhiêu tin tức, chú Coway, chi bằng như vậy đi, chúng ta tách ra đi dạo tìm hiểu nửa ngày.” Bối Nhĩ đề nghị.
"Không được, ta là vì lo lắng hai người các ngươi có nguy hiểm mới đi theo, tách ra, nếu như người của Baludoka động thủ với các ngươi, ngươi có thể bảo vệ được Nim không?"
Coway từ chối nói.
"Chú Coway, ta sẽ không ngốc đến mức đưa Nim đến hẻm vắng vẻ. Tìm hiểu tin tức, đâu có nơi nào tốt hơn so với quán rượu."
"Ta và Nim sẽ ở trong quán rượu, dù cho Baludoka là thành chủ của thành Cossaye, ban ngày, hắn cũng không thể nào dẫn binh xông vào trong quán rượu bắt chúng ta."
Bối Nhĩ nắm tay Nim, ngón tay chỉ về phía quán rượu ở một bên nói.
"Cứ đợi ở trong quán rượu này, không được đến nơi khác, ta sẽ ở gần đây."
Coway suy nghĩ một lát, hắn đồng ý, nhưng hắn không có đi xa, chỉ ở gần đó tìm hiểu tin tức.
Bối Nhĩ dắt Nim tiến vào quán rượu tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, gọi cho Nim một ly sữa dê nóng, gọi cho mình một ly rượu thấp độ, có uống hay không là một chuyện, bày dáng vẻ như vậy mới giống như là người tới quán rượu uống rượu.
"Nghe nói rồi chứ, ngày hôm qua một nhà bảy người ở Thành Tây bị Hỏa Ma đốt chết tươi rồi."
"Aizz~, nghe nói thì thế nào chứ, Hỏa Ma này là Ma Pháp Sư hoả hệ cấp sáu, thích đến giết người phóng hỏa, chỉ tháng này, số người chết ở trong tay của Hỏa Ma cũng không dưới 100 người."
"Quan binh của thành Cossaye chúng ta đều là phế vật, lâu như vậy cũng không bắt được Hỏa Ma."
"Ai nói không phải chứ, lâu như vậy cũng không bắt được Hỏa Ma, ở thành Cossaye ai muốn sống yên ổn, đều phải dời xa thành Cossaye, nhưng sinh kế đời đời đều ở thành Cossaye, làm sao rời đi chứ?"
"Các ngươi chú ý tới, mỗi một nhà bị Hỏa Ma đốt chết, đều có một cô gái xinh đẹp, cái này có phải hay không?"
Khách khứa ở bên trong quán rượu mượn men say, cũng không có lo lắng, phát ra các loại bực tức.
"Ca ca, ngươi nói Hỏa Ma này có thể xuất hiện ở chỗ này hay không?" Nim cảm giác được cái gì đó, một dáng vẻ hài tử ngây thơ nói.
"Khụ khụ, không đâu, nơi đây."
"Oanh"
Lời của Bối Nhĩ còn chưa nói hết, chuyện tát vào mặt đã tới rồi, tầng trệt của quán rượu bị người ta đánh sập một góc.
"Thiêu đốt đi, nghệ thuật của ta!"
Hoả diễn nam tóc màu đỏ rực, dáng vẻ có chút thô bỉ đứng ở chỗ cao đường hoàng nói.
"Hỏa Ma, Hỏa Ma tới rồi, chạy mau."
"Mọi người chạy mau."
"Đừng cản đường, tránh ra cho ta."
Loạn rồi, khách khứa bên trong tửu quán triệt để rối loạn, như thể chạy ra bên ngoài.
Khoé miệng của Bối Nhĩ co giật, sao người trong quán rượu vừa nói đến Hỏa Ma, Hỏa Ma liền tới rồi, có cổ mùi vị bị người ta sắp xếp.
Nhìn thấy quán rượu lung lay sắp đổ, Bối Nhĩ không có suy nghĩ nhiều, chuẩn bị dẫn Nim ra ngoài, ai ngờ hắn vừa mới chuẩn bị hành động, đã bị Hỏa Ma nhìn trúng rồi.
Một tiếng chào hỏi cũng không có, Hỏa Ma liền ném một quả cầu lửa lớn về phía trước mặt của Bối Nhĩ. Bối Nhĩ vội vàng một tay đè giữ, nâng một mặt tường đất lên ngăn cản đại hoả cầu.
"Khụ khụ, vì sao công kích ta?"
Bối Nhĩ cảm thấy Hỏa Ma chính là một kẻ điên, gặp người liền cắn.