Lúc này Nim từ trong ánh mắt của số đông người dường như biết được ai là người làm chủ nơi này.
Thân thể nhỏ bé của ấu nữ run rẩy đi tới trước mặt lão gia tử, một dáng vẻ cổ vũ bản thân, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Đông Kiệt.
"Gia, gia gia, ngươi để Nim ở lại, Nim sẽ rất ngoan, sẽ không gây phiền toái cho ngươi và ca ca đâu."
Nàng có đôi mắt to long lanh ngập nước, lúc nói chuyện hai cái tay nhỏ căng thẳng không để yên được, biểu cảm tội nghiệp cầu xin Hoàng Đông Kiệt thu nhận ở lại. Nàng cũng nhìn ra bản thân rất thấp, giơ chân lên tối đa chỉ có thể đá phải đầu gối của Hoàng Đông Kiệt, thế là nàng hơi bước lên trước một bước, muốn dùng sự dễ thương cảm hoá Hoàng Đông Kiệt
Chân ngắn, đáng yêu hội tụ!
Hoàng Đông Kiệt thật sự không biết nên nói gì cho phải, Hấp Huyết Quỷ này thực lực mạnh như vậy, ít nhất hơn một nghìn tuổi, mở miệng gọi hắn gia gia, cũng không hàm hồ chút nào.
Hoàng Đông Kiệt rất muốn hỏi: Tiết tháo của ngươi đâu, tôn nghiêm của cường giả đâu, chẳng lẽ ngươi là dựa vào dễ thương mà có được tất cả. Khoan hãy nói, nàng thật sự cũng rất đáng yêu!
"Ở lại cũng được, nhưng phải nghe lời, không được chạy loạn khắp nơi."
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy đám người Bối Nhĩ ném ánh mắt mong đợi qua, hắn chỉ có thể đồng ý.
Rõ ràng sở hữu thực lực cường đại như vậy, lại đáng yêu như thế, Hấp Huyết Quỷ này rất giống với hắn ở một kiếp nào đó. Cường giả bất cần đời bình thường đều là lúc chính lúc tà, loại người này, Hoàng Đông Kiệt cũng không chán ghét.
Mặc dù không biết Hấp Huyết Quỷ này trà trộn tới đây là muốn làm cái gì, nhưng ở dưới mắt của hắn, nàng có muốn dời núi lấp biển, hắn cũng có thể dời núi trở về.
"Ca ca, gia gia hắn đồng ý rồi."
Nim vừa nghe vậy, nhất thời rất giống một con thỏ mừng chết đi được nhảy bổ về phía Bối Nhĩ.
"Phải phải, ca ca nghe thấy rồi, khụ khụ."
Bối Nhĩ bắt lấy Nim xoa đầu một cái, nhưng hắn rất nhanh liền không khỏi sửng sốt một chút.
Bản thân làm sao vậy, có phải là quá để ý đối với Nim hay không, chẳng lẽ là trái tim áy náy làm quái, muốn bù đắp cho Nim thêm một chút.
"Sau này không được gọi ta gia gia, gọi ta lão gia tử, hoặc là đoàn trưởng."
Hoàng Đông Kiệt uốn nắn một chút, liền ra khỏi phòng ngồi ở trên giường ngủ trong sân, lười nhát phơi nắng.
"Sau này gọi ta là Seele tỷ tỷ."
"Hắn tên Coway, ngươi có thể gọi hắn giống như ca ca ngươi là chú Coway." Seele kéo Nim qua, giới thiệu người trong viện.
"Đi, tỷ tỷ dẫn ngươi đến suối nước nóng."
Seele là Tinh Linh, đương nhiên có cách làm ra một suối nước trong trong căn cứ, nhìn thấy vết bẩn trên người Nim, liền bế Nim đến suối nước nóng.
Về phần vết thương do rét trên người Nim, bản thân Seele chính là y sư, dễ giải quyết.
Chờ Nim tắm xong ra ngoài, Bối Nhĩ bọn họ cảm giác trái tim đều sắp bị sự dễ thương kia cảm hóa.
Cả ngày này, Bối Nhĩ cũng không ra ngoài tìm gia gia của hắn nữa, cả ngày đều chơi với Nim.
Ngày thứ hai, Nim được thả ra rồi, ở trong sân liền giống như một con vịt con vui vẻ, chạy loạn cạp cạp.
Ngày thứ ba, nàng bắt đầu càn quấy. Thỉnh thoảng nhìn lão gia tử ở trên giường ngủ có nhắm mắt hay không, lão gia tử vừa híp mắt một cái, nàng liền lén mò qua.
Thò cái đầu nhỏ ra trên bàn, nhìn dĩa nho trên bàn kia, tay vồ một cái, lập tức bỏ vào miệng mấy quả, khiến cho khuôn mặt đáng yêu căng tròn lên, tên trộm đáng yêu.
Có thể là có tật giật mình, nàng vừa túm lấy một chùm nho liền bỏ chạy. Người gặp có phần, nàng trích một quả nho nhét vào trên tay của Coway, chỉ một quả.
Coway rất cạn lời, hắn vẫn luôn ở trong viện chẻ củi, đương nhiên nhìn thấy Nim ăn vụng nho của lão gia tử, nhưng hắn cười cười không nói gì, cái này là niềm vui của tiểu hài tử, hắn sao phải ngăn cản.
Chỉ là Nim lén nhét cho hắn một quả nho, đây tính là cái gì, đồng phạm sao, cả một chùm nho kia, vì sao chỉ cho hắn một quả. Không đúng, cái này hình như không quan trọng.
Mãi đến khi hắn nhìn thấy Nim nhét cho Bối Nhĩ bốn năm quả nho, trong lòng hắn có chút không công bằng nữa.
Nim cũng mặc kệ một đại thúc trung niên trong lòng có công bằng hay không, nàng nhảy nhót chạy đến phòng của Seele tỷ tỷ, đem quả nho còn lại đều cho Seele tỷ tỷ.
Như vậy lão gia tử tỉnh lại phát hiện nho bị ăn vụng, nàng cũng không sao cả, mọi người đều là trộm, sao chỉ mắng một mình ta.
Hoàng Đông Kiệt nhìn cái đĩa chỉ còn lại rải rác mấy quả nho, ngón tay không khỏi gõ mấy cái, thực sự là đem một tiểu tặc miêu vào trong nhà rồi.
Nói Hấp Huyết Quỷ không phải hút máu sao, sao nàng cái gì cũng ăn được vậy, hay là nói Hấp Huyết Quỷ cường đại đến trình độ nhất định, đồ vật vào trong bụng của nàng đều sẽ hóa thành năng lượng tinh thuần nhất...
Hoàng Đông Kiệt từ trên giường ngủ đứng dậy, chuẩn bị đi tìm ấu nữ cho một trận, đáng yêu như vậy, dưới một quyền, có lẽ sẽ khóc rất lâu.
Sau đó dùng giọng điệu giáo dục nói cho nàng biết, trộm đồ là không đúng.
Nhưng người ta biết hắn cũng biết, hành vi lén lút của ấu nữ, hắn làm sao có thể không phát giác, không được hắn cho phép, ấu nữ làm sao có thể ăn vụng thành công.
Hắn chẳng qua là kiếm cớ phát hổ uy.
Khi hắn nhìn thấy Seele bao che cho ấu nữ bảo vệ ở sau người, Hoàng Đông Kiệt biết hắn tính sai rồi.
Ấu nữ này quá xảo quyệt rồi, còn biết tìm ô dù, nhìn thấy Seele bao che khuyết điểm như thế, Hoàng Đông Kiệt biết ấu nữ ỷ vào tầng quan hệ này, sau này hành sự càng không có sợ hãi.
Bất đắc dĩ, Hoàng Đông Kiệt chỉ có thể buông nắm đấm, ý tưởng cho nàng một quyền, gánh nặng đường xa.
Từ đó về sau, Hoàng Đông Kiệt phát hiện nho mà Seele rửa sạch bưng tới đều sẽ thiếu một nửa, không có gì bất ngờ xảy ra, đều đã bị Seele cho ấu nữ ăn.
Cho dù vậy, ấu nữ kia vẫn không chịu từ bỏ ý đồ, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào một nửa nho của hắn, chỉ cần hắn híp một mắt, ấu nữ này sẽ luôn lén mò qua đây.
Điều này khiến cho hắn mỗi ngày đều giống như trông trộm, cẩn thận phòng bị nửa phần nho kia không bị ăn vụng.