"Khụ khụ, có chiến tranh, sẽ có người chết, nếu như là gia gia ta, khụ khụ, gia gia ta sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.” Bối Nhĩ nói.
"Bối Nhĩ, hai nước giao chiến cũng không dễ chui vào, không cẩn thận bị coi thành gian tế thì phiền toái."
Coway nhắc nhở.
"Chúng ta tại sao phải chui vào, đừng quên chúng ta là Mạo Hiểm Giả, lĩnh nhiệm vụ quân lương là có thể trực tiếp tiến vào chiến khu của bọn họ.” Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.
"Khụ khụ, lão gia tử, ngươi."
Bối Nhĩ biết lão gia tử rất trạch, muốn để lão gia tử ra khỏi nhà một chuyến cũng rất khó, hắn đã chuẩn bị tâm thế một mình đi tìm gia gia hắn. Nhưng nghe thấy lão gia tử nói như vậy, hắn làm sao không hiểu Bạch lão gia tử muốn hành động cùng với hắn.
"Luân Nạp nói như thế nào cũng là một thành viên của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, không đón hắn về nhà, chẳng lẽ để mặt hắn tiếp tục lang thang ở bên ngoài."
"Chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta xuất phát."
Ngày hôm sau, Hoàng Đông Kiệt dẫn theo đám người Coway ngồi ma thảm phi hành một đường bay vào biên giới của nước Agar. Nim cũng ở đây, không tìm được cha mẹ của nàng, đoàn mạo hiểm Phá Hiểu không thể làm gì khác hơn là tự mình nuôi.
"Hắn thực sự là lão nhân sao, thân Ma Lực này cũng không tránh khỏi quá phạm quy rồi đấy."
Nim lén lút quan sát lão gia tử, ma thảm phi hành này có phải đạo cụ Ma Pháp hay không, không lẽ nàng không biết.
Cái mền bình thường dựa vào Ma Lực chống đỡ, như vậy còn chưa tính, mấu chốt là lão gia tử này là từ một trấn nhỏ vắng vẻ của Vương Quốc Murphil, một đường bay đến biên giới của vương quốc Agar.
Khoảng cách rất xa như thế, lão gia tử một hơi cũng không đổi, liền một đường xông tới. Thân Ma Lực này có phải đã vượt qua nhận thức của nàng hay không.
Riêng thân Ma Lực này, Nim có lý do hoài nghi lão gia tử này có phải đã sớm nhìn thấu nàng hay không...
Nim muốn dò hỏi một chút nhưng nghĩ đến những ngày còn ở đoàn mạo hiểm cùng lão gia tử, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nàng.
Cho dù lão gia tử đã biết được thân phận của mình, lão gia tử cũng không phản đối việc nàng ở lại đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, vậy tại sao nàng lại phải làm những chuyện không cần thiết. Coway và Seele từ lâu đã quen với đoàn trưởng nhà mình có một thân ma lực mạnh mẽ, Bối Nhĩ thì khá ngạc nhiên.
Kể từ khi gia nhập đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, hắn gần như chưa từng thấy lão gia tử hành động, trong mắt hắn, lão gia tử chẳng khác nào một ông già đang dưỡng lão, ngoài việc ở nhà ra, lão vẫn chỉ ở nhà.
Dù biết lão gia tử rất mạnh mẽ nhưng khi nhìn thấy lão gia tử mặt không đỏ tim không đập bay thẳng đến vương quốc Agar. Lực lượng ma thuật này quá đáng sợ, hoàn toàn không giống sức mạnh ma thuật mà con người nên có.
Thành Maju.
Đây là thành phố gần chiến tuyến nhất ở vương quốc Agar.
Hoàng Đông Kiệt không trực tiếp điều khiển thảm bay vào thành, hiện tại đang là thời kỳ chiến tranh, hộ thành quân thành Maju rất căng thẳng, bay thẳng vào thành sẽ gây ra phiền toái không đáng có.
Thảm bay từ từ hạ xuống, lơ lửng cách mặt đất một mét, bọn người Hoàng Đông Kiệt không bước xuống thảm bay mà ngồi trên thảm bay từ từ tiến về phía cổng thành.
Nhóm người già yếu, tàn tật, lại có ma thảm bay như vậy, người khác không muốn chú ý đến bọn người Hoàng Đông Kiệt cũng không thể.
Nhưng nhìn thấy bọn người Hoàng Đông Kiệt đeo huy chương Bạch Kim trên ngực, người khác không cần nghĩ cũng biết Bọn người Hoàng Đông Kiệt đến từ nơi khác.
Những người xung quanh đều thu hồi tầm mắt, có thể lăn lộn trong đoàn mạo hiểm Bạch Kim đều là do nắm đấm mạnh, cho dù đội hình của đoàn mạo hiểm Bạch Kim này có hơi kỳ lạ nhưng bọn họ không muốn vì ánh mắt của bọn họ làm cho đoàn mạo hiểm Bạch Kim thấy khó chịu, bọn họ chỉ là những dân chúng bình dân, không thể đắc tội với những người sống trên lưỡi đao được.
Bọn người Hoàng Đông Kiệt cũng mặc kệ người chung quanh nghĩ như thế nào, bọn họ trả phí vào cửa, sau đó vào thành.
“Cũng có rất nhiều mạo hiểm giả. Vương quốc Agar và vương quốc Ilu khai chiến thì chắc chắn có rất nhiều nhiệm vụ tích lũy. Nhóm mạo hiểm giả này nhất định là có mặt ở đây vì việc này!” Vừa vào thành đã thấy hầu hết bọn họ đều là những mạo hiểm giả có vũ khí.
Còn hơn đám người Hoàng Đông Kiệt quan sát, ánh mắt của những mạo hiểm giả đứng gần đó hơi sững lại khi nhìn thấy huy chương Bạch Kim trên ngực của Hoàng Đông Kiệt. Nhiệm vụ hiện tại không dễ nhận nha, ngay cả mạo hiểm giả cấp cao cũng chạy tới giành.
Bên trong thành người đến người đi, thảm bay di chuyển ở nơi đông người thực sự bất tiện nên Hoàng Đông Kiệt phải cất thảm bay đi.
Sau khi ngẫu nhiên hỏi một chủ quán ven đường, bọn họ được biết công hội Mạo Hiểm Giả ở thành Maju nằm ở đâu, Hoàng Đông Kiệt cùng nhóm đi về hướng công hội Mạo Hiểm Giả. Bước vào công hội Mạo Hiểm Giả ở thành phố Maju, công hội này lớn hơn và sạch sẽ hơn của trấn Kerry, một chỗ từ thị trấn, một chỗ từ thành phố nên tự nhiên không thể so sánh được.
Các mạo hiểm giả trong hội nhìn thấy một đoàn mạo hiểm Bạch Kim bước vào công hội, ánh mắt đánh giá, bọn họ rất nghi ngờ trình độ của bọn người Hoàng Đông Kiệt, không có cách nào nha, ai bảo bọn họ nhìn thấy một người già, một người tàn tật, một cô bé. Cô gái mặc áo choàng trắng đội mũ trùm đầu, không thể thấy rõ ngoại hình, nhưng trong một đội hình kỳ lạ như vậy, cô gái mặc áo choàng trắng và đội mũ trùm đầu này có thể là một người quái dị.
Mặc dù rất nhiều mạo hiểm giả nghi ngờ bọn người Hoàng Đông Kiệt có thực sự có thực lựccấp độ Bạch Kim hay không, nhưng bọn họ cũng không ngu ngốc đến mức đứng ra khiêu khích. Nếu bọn họ là đoàn mạo hiểm Bạch Kim, bọn họ có thể tiến tới để do thám, nhưng bọn họ chỉ ở dưới tiêu chuẩn Hoàng Kim, đi khiêu khích đoàn mạo hiểm cấp cao, không phải muốn chết hay sao?
Hoàng Đông Kiệt không để ý đến ánh nhìn của những mạo hiểm giả khác, chuẩn bị nhận nhiệm vụ.
Người tiếp hắn vẫn là cô gái có tai thú, nhưng người trước mặt hắn không phải là miêu nữ mà là hồ nữ. Ngoại trừ có chút quyến rũ, nàng không có đặc điểm nào khác, thực lực cũng chỉ bình thường.