“Ở đây không sao, tại sao ta không thể tới nơi này, ngồi xuống đi.”
Hoàng Đông Kiệt bảo bọn trẻ ngồi xuống, bản thân cũng kéo một cái ghế ngồi xuống, Vương Quả Nhi đi theo cũng không đi nơi khác, cũng kéo một cái ghế ngồi xuống.
Vương Quả Nhi vừa ngồi xuống, tầm mắt chung quanh chỉ trỏ tới, dù sao Vương Quả Nhi cũng là tiểu công chúa của Quy Vân sơn trang, bọn họ không thể không chú ý.
“Chả trách tiểu công chúa của Quy Vân sơn trang ngồi bàn đó, thì ra là Đông Võ vương, một nhà bọn họ cũng tới.”
“Chậc chậc...Cái gì Đông Võ vương, ta thấy hắn chính là vương gia ngu ngốc nhất trong lịch sử Đại Hạ đế quốc mới đúng. Binh quyền trong tay vĩnh viễn được đảm bảo nhưng hắn lại từ bỏ binh quyền lớn như vậy, hắn không phải đầu óc có vấn đề thì là cái gì.”
“Quả thật ta cũng cảm thấy hắn thật ngốc, có binh quyền mới có thể bảo đảm an nguy cho mình và người nhà, hắn nói không cần là không cần.”
“Hắn cho rằng hắn là ai chứ, đại Tông Sư sao, không có binh quyền hắn có thể bảo đảm an nguy của mình và người nhà sao, hắn đang lấy tính mạng của mình và gia đình ra đùa giỡn.”
“Ha ha...Các ngươi không biết, từ khi hắn từ bỏ binh quyền, Đông Võ vương phủ càng ngày càng tệ. Hơn nữa nữ nhi của tể tướng đào hôn khiến cho Đông Võ vương phủ nhất thời trở thành trò cười lớn nhất.”
“Theo ta được biết, Đông Võ vương phủ đã sớm không còn cường giả gì nữa, đã đi hết rồi.”
“Chỉ còn lại mấy lão nhân già yếu bệnh tật ở Đông Võ vương phủ nuôi heo sống qua ngày. Các ngươi nói có phải là một nhà Đông Võ vương ở kinh thành sống không nổi nữa nên cố ý đến nương tựa Quy Vân sơn trang hay không?”
“Ha ha...Có thể, ở vương phủ nuôi heo sống không nổi đến nương tựa nhà vợ, ha ha chuyện này quả thật hơi buồn cười.”
“Ha ha ha...”
Cách đó không xa, mấy tên lỗ mãng càng nói càng không kiêng nể gì, giọng nói rất lớn, sợ đoàn người Hoàng Đông Kiệt không nghe thấy.
Kiều Vân Nhi nghe được một nửa, chuẩn bị đứng dậy giáo huấn mấy người này, kết quả bị Hoàng Thiên Khải bên cạnh đè tay nàng lại.
Hoàng Thiên Trấn cũng có động tĩnh, kết quả thấy ánh mắt phụ vương khẽ lắc đầu, hắn khẽ nắm chặt nắm tay ngồi xuống.
“Mấy người này thật đáng ghét, ta muốn đuổi bọn họ đi.”
Vương Quả Nhi chuẩn bị đứng dậy đuổi mấy người này đi.
“Đừng đi, hôm nay là thọ thần của gia gia ngươi, người tới là khách, nào có chủ nhân lại đuổi khách mời chứ?”
Hoàng Đông Kiệt đè vai Vương Quả Nhi lại không cho nàng đi.
“Không sao, ai cũng có quyền nói chuyện, bọn họ thích nói như thế nào thì nói như thế đó đi, người ở giang hồ nào có ai mà không bị chỉ trích chứ, cứ quen đi là được.”
Vương Quả Nhi nghe xong chỉ có thể giận dữ trừng mắt nhìn mấy người đó một cái, sau đó ngồi trở về.
Hoàng Đông Kiệt thấy hai nhi tử đều lén ghi nhớ diện mạo của mấy người đó, hắn mỉm cười. Hai tiểu tử này biết hôm nay là thọ thần ngoại công bọn họ, thêm lão tử hắn cũng ở đây, bọn họ không dễ phát tác, cũng không tiện gây sự, chỉ có thể lén ghi nhớ diện mạo của mấy người đó, chuẩn bị sau này tính sổ.
“Vương gia...”
Bạch Lão ở chỗ tối cách không truyền âm đang hỏi ý của Hoàng Đông Kiệt.
“Ghi nhớ bọn họ, chờ đến lúc Bá Đao hội và Quy Vân sơn trang đánh giết hỗn loạn thì xử lý bọn họ.”
“Vâng, vương gia!”
“Quả Nhi, gia gia ngươi đi ra kìa, ngươi không đi theo gia gia ngươi đi!”
Hoàng Đông Kiệt thấy Vương Nguyên Vinh và Vương Thiên ra đón khách, biết thọ yến sắp bắt đầu.
“Vậy ta đi qua trước, đợi lát nữa ta sẽ tới đây.”
Vương Quả Nhi đứng dậy nhảy nhót chạy về phía gia gia nàng, rất nhanh nàng ngồi trên đùi gia gia khiến cho gia gia nàng rất vui vẻ.
“Nếu ngoại công các ngươi và Đao Vương Chung Hùng Nguyên đấu trận sinh tử với nhau, các ngươi thấy hai người bọn họ ai thắng ai thua?”
Hoàng Đông Kiệt thu hồi tầm mắt, nhìn hai nhi tử bình tĩnh hỏi.
“Nếu như là đấu trận sinh tử thì đương nhiên là ngoại công thắng.”
“Ngoại công đứng thứ mười bảy Thiên Bảng, Đao Vương Chung Hùng Nguyên đứng thứ mười tám Thiên Bảng, tuy rằng tên tuổi của hai người dán cùng một chỗ, nhưng có đôi khi, tên tuổi trên Thiên Bảng cũng đã nói lên hết thảy.”
Hoàng Thiên Khải đương nhiên không hề do dự đứng về phía ngoại công, mặc kệ xuất phát từ cái gì, hắn cũng không cho rằng ngoại công của hắn sẽ thua.
“Phụ vương, lời này của phụ vương có phải là ngoại công và Đao vương Chung Hùng Nguyên sắp có một trận chiến sinh tử hay không?”
Hoàng Thiên Trấn biết phụ vương sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới vấn đề này, phụ vương là người khiêm tốn kiêm nhàn rỗi, nhưng không giấu được phụ vương là người có đại trí tuệ. Với mắt nhìn sâu như thần của phụ vương, nói không chừng phụ vương đã nhìn ra cái gì đó. “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Quy Vân sơn trang sắp có một hồi ác chiến. Mà địch nhân chính là đối thủ cũ của Quy Vân sơn trang, Bá Đao hội!
Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.
“Không thể nào, quan hệ của Bá Đao hội và Quy Vân sơn trang là thủy hỏa bất dung, nhưng Bá Đao hội dù có kiêu ngạo đến mức nào cũng sẽ không ngốc đến mức chọn lúc này tấn công Quy Vân sơn trang. Hoàng Thiên Khải quét qua một biển khách quý ở hiện trường, nhiều người như vậy đều là thân bằng hảo hữu của Quy Vân sơn trang, chẳng sợ bên trong có nhiều nước.”
Nhiều người như vậy, thật lòng đứng bên cạnh Quy Vân sơn trang cũng không ít, trong những người này không thiếu người có thân phận có địa vị.
Có nhiều người đứng cọc như vậy, có thể nói bây giờ là thời điểm Quy Vân sơn trang khí thịnh nhất, Bá Đao hội xâm phạm vào lúc này không phải là tự chuốc lấy khổ sao.
“Nếu như Bá Đao hội biết rõ lúc này là thời điểm Quy Vân sơn trang thịnh vượng nhất, bọn họ còn dám đến, vậy nói rõ cái gì?”
Hoàng Đông Kiệt cười hỏi ngược lại.
“Nói rõ Bá Đao hội đã sớm chuẩn bị tất cả, bọn họ có nắm chắc thắng lợi!”
Hoàng Thiên Trấn vẻ mặt biến đổi, ánh mắt đột nhiên mở to nhìn lão tử hắn nói.
“Không thể nào, Bá Đao hội thật sự có thực lực kia dám tới.”
Hoàng Thiên Khải vẫn hơi không tin.
“Không được, phải đi nhắc nhở ngoại công một tiếng, phòng ngừa vạn nhất.”
Hoàng Thiên Trấn suy nghĩ một chút cũng sợ phụ vương thật sự đoán đúng, hắn cảm thấy vẫn nên đi nhắc nhở ngoại công một tiếng là tốt nhất.
“Không cần đi, lão nhân đã gặp qua mưa gió còn nhiều hơn so với tưởng tượng của ngươi, ngoại công ngươi cùng Bá Đao hội đấu lâu như vậy vẫn không rơi vào thế hạ phong, ngoại công ngươi là một người đơn giản sao?”
“Bớt bận tâm đi, những chuyện ngươi có thể nghĩ đến, hoặc là ngươi không ngờ, ngoại công ngươi đều có thể suy nghĩ trước ngươi một bước, hơn nữa còn toàn diện hơn ngươi.” “Chuyện ngươi có thể làm được hoặc không thể làm được, ngoại công ngươi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa suy nghĩ còn cẩn thận hơn ngươi.”
“Đây là kinh nghiệm của lão nhân!”