Hoàng Thiên Trấn ngưng thần trầm tư mấy hơi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương Quả Nhi đang chơi đùa vui vẻ với ông ngoại ở phía xa, rồi ngồi về vị trí cũ.
Phụ Vương nói có lý, lão nhân kinh nghiệm phong phú tột cùng, hắn không ngờ rằng, ông ngoại đã chuẩn bị xong cả rồi.
Hoàng Thiên Khải liếc hình hiện trường một vòng, hắn không biết lời Phụ Vương nói có trở thành hiện thực hay không, nếu quả thực bị Phụ Vương nói đúng, vậy thì yến hội mừng thọ tốt đẹp như vậy sẽ bị sụp đổ.
"Trường Bạch Sơn Châu Tiếu Bạch, Châu Tông sư đến!" "Cửu Hà Hạ Đại Diệc, Hạ Tông Sư đến!"
"An Sơn Thường An Vân, Thường Tông Sư đến!"
...
Cường giả Tông Sư vào sân không thể thiếu sự phô trương, đối với các khách quý quan trọng, Quy Vân sơn trang sẽ luôn làm rất chu đáo.
Mỗi một vị cường giả Tông Sư đến, hạ nhân của Quy Vân sơn trang đều sẽ lên tiếng thét to, thu hút ánh mắt của mọi người có mặt đến trên người của cường giả Tông Sư.
Cường giả Tông Sư cũng là người, nhìn thấy nhiều người như vậy chú ý đến hắn, hắn đương nhiên rất hưởng thụ ánh mắt của người khác ném tới, thêm với trang chủ Vương Thiên Đoan còn đích thân tới tiếp đãi, cái này nể mặt biết bao nhiêu chứ?
Càng là người có thân phận càng biết làm người, đối với cường giả Tông Sư, trang chủ Vương Thiên Đoan hạ thấp tư thái đi nghênh đón, ngoại trừ nhận được hảo cảm của cường giả Tông Sư, đồng thời, cũng nhận được một tầng khen ngợi.
Lăn lộn trong giang hồ, khen ngợi rất quan trọng, cái này móc nối với danh tiếng và danh dự, cũng là giấy thông hành của một người. Nếu không sẽ giống như Ma Giáo, một làn sóng đánh giá xấu, liền giống như con chuột qua đường, người người đánh mắng.
Vương Thiên Đoan đang tiếp khách, Thọ Tinh Vương Nguyên Vinh cũng không cần làm gì cả, chỉ ngồi ở trên cao chơi đùa với tôn nữ, hắn không cần phải... đích thân tiếp khách.
Hắn là cường giả Thiên Bảng, có thể để hắn đích thân tiếp đãi cũng chỉ có cường giả Thiên Bảng, đối với cường giả Tông Sư tới chỉ bằng ánh mắt, hoặc là gật đầu ra hiệu một cái là được.
"Vương trang chủ, ta cũng không biết tặng lão trang chủ thọ lễ gì mới tốt, không có cách nào cả, ta chỉ có thể hái một quả Đại Tiên Đào ở Trường Bạch Sơn tới chúc mừng, hy vọng Vương trang chủ cùng lão trang chủ đừng chê quà mọn của ta."
Châu Tiếu Bạch bảo hạ nhân bên cạnh đưa lễ vật chúc thọ lên.
"Lễ này cũng không nhỏ, theo ta được biết, Đại Tiên Đào của Trường Bạch Sơn chính là dị chủng."
"Ba năm nở hoa, ba năm kết quả, ba năm thành thục, chín năm một vòng mới kết 49 quả."
"Người bình thường ăn vào có thể tăng cường thể chất, võ giả ăn, nghe nói cũng có thể tăng thêm xác suất đột phá."
Vương Thiên Đoan bảo hạ nhân tiếp nhận thọ lễ, khuôn mặt tươi cười nghênh đón nói.
"Ha ha... không tốt như ngươi nói đâu, chỉ là một loại trái cây mỹ vị ăn ngon mà thôi."
"Nếu quả thật có hiệu quả như vậy, lão nhân bảo hộ của Trường Bạch Sơn có thể không bảo vệ nổi những quả đào đó, sớm đã bị người ta trộm sạch mất rồi.” Châu Tiếu Bạch cười nói.
"Mời."
Vương Thiên Đoan thấy Châu Tiếu Bạch khách khí như vậy cũng không nói gì, mặt nở nụ cười đón Châu Tiểu Bạch vào chỗ, chuẩn bị đón một vị cường giả Tông Sư tiếp theo.
"Vương trang chủ, con người của ta hơi thô tục, không có lễ vật gì tốt, chỉ có một cây linh chi ngàn năm cùng một cây Dạ Đại Thảo trăm năm tặng cho lão trang chủ."
Thường Cảnh Vân tiếp nhận hộp quà do thủ hạ đem tới đích thân đưa cho Vương Thiên Đoan.
"Ngươi quá khách khí rồi, mời."
Vương Thiên Đoan nhận lấy hộp quà, cũng khách khí đón Thường Cảnh Vân vào ghế.
"Vương trang chủ, đây là..."
Cứ như vậy, Vương Thiên Đoan rất kiên nhẫn tiếp đãi hết cường giả Tông Sư này đến cường giả Tông Sư khác.
"Gia gia, đây là đào gì vậy. Rất ngọt."
Nhìn thấy gia gia đem quả đào thật lớn gọt sạch vỏ đưa cho nàng, Vương Quả Nhi cũng không khách khí, hai tay đưa Đại Tiên Đào lên cắn một cái.
Vừa cắn, mắt của Vương Quả Nhi liền sáng lên, hỏi gia gia đây là quả đào gì, vì sao lại ngọt như vậy.
"Đây là Đại Tiên Đào của Trường Bạch Sơn, được xem là một loại linh vật, sinh trưởng không dễ, nó đương nhiên ngon hơn nhiều so với đào bình thường, trẻ con ăn nhiều sẽ rất tốt."
Vương Nguyên Vinh cười xoa cái đầu nhỏ của Vương Quả Nhi nói.
"Linh vật à, vậy chắc chắn rất bổ, gia gia ngươi ăn đi."
Vương Quả Nhi hai tay dâng Đại Tiên Đào cho gia gia nàng.
"Là bổ, nhưng hiệu quả bổ có hạn, nó không có hiệu quả đối với gia gia, ngươi ăn đi."
Vương Nguyên Vinh lộ ra khuôn mặt tươi cười ôn hoà hiền từ nói.
Vương Quả Nhi thấy gia gia không ăn, bàn tay nhỏ thu hồi lại cắn một miếng, nhai vài ngụm, có thể là bởi vì quá ngon, đôi mắt cười của nàng híp lại giống như vành trăng khuyết.
Cắn thêm mấy cái, ánh mắt của nàng nhìn về phía đống thọ lễ bên cạnh, phát hiện bên trong còn có mấy Đại Tiên Đào, ánh mắt của nàng híp càng sâu hơn.
"Gia gia, có thể cho ta mấy quả hay không?"
Vương Quả Nhi chỉ vào Đại Tiên Đào trong đống thọ lễ nói.
"Ha ha, cái tên quỷ tham ăn nhà ngươi, thực sự là không có sức chống cự đối với đồ ăn ngon, đều cho ngươi cả đấy."
"Nếu ăn xong còn muốn, ta sẽ kéo mặt xuống xin Sơn chủ Trường Bạch Sơn thêm mấy quả nữa cũng không sao cả."
Vương Nguyên Vinh rất yêu quý tôn nữ, đương nhiên chuyện gì cũng thuận theo tôn nữ.
"Gia gia, người tốt nhất, Quả Nhi thích gia gia nhất."
Vương Quả Nhi nói xong, liền từ trên đùi của gia gia nhảy xuống, đi tới đống thọ lễ, cầm lấy một quả Đại Tiên Đào rồi chạy ra ngoài.
Vương Nguyên Vinh sắc mặt đen lại, tôn nữ là chạy về phía của Hoàng Đông Kiệt, mơ hồ đoán ra được tôn nữ muốn làm gì, sắc mặt của hắn đương nhiên không tốt.
"Cô trượng, ngươi gần đây đã tặng cho ta rất nhiều kẹo hồ lô ăn rất ngon, ta mời ngươi ăn đào."
Vương Quả Nhi chạy đến trước mặt Hoàng Đông Kiệt, hai tay dâng quả đào đưa tới.
Hoàng Đông Kiệt đầu tiên là liếc nhìn nhạc phụ hời của hắn một cái, hai người vừa đối mắt, sắc mặt nghiêm trang của Vương Nguyên Vinh liền chuyển dời đi.
"Hừ"
Khuôn mặt đen trong nháy mắt ném ra, dù cho hai người cách rất xa, với thính lực của Hoàng Đông Kiệt, đương nhiên nghe được tiếng hừ lạnh bất mãn của nhạc phụ hời này.