“Lão già đó rất mạnh, mặc dù ta rất tự tin vào thực lực của mình. Muốn đánh bại hắn, tỷ lệ thắng khoảng bảy ăn ba, nhưng tỷ lệ thắng không phải chín ăn một, ta cảm thấy có rủi ro!”
“Nếu là trận sinh tử, ta giết chết hắn, có lẽ ta cũng sẽ bị trọng thương!”
“Cái khác ta không sợ, chỉ sợ nếu hắn biết chắc chắn thất bại, trước khi chết sẽ phản kích, trực tiếp vòng qua ta mà công kích các ngươi, ta khó bảo vệ được các ngươi!”
“Vì một Coway mất đi một hai đồng đội là không đáng!”
Giscuzzi không nhìn thấu Hoàng Đông Kiệt, hắn biết Hoàng Đông Kiệt hoặc là có đạo cụ ma pháp che chắn hơi thở của mình, hoặc hắn có ma pháp đặc biệt che giấu thực lực của mình.
Tuy rằng không nhìn thấu được lão già này, nhưng quả thật ông già đã quá lớn tuổi, một ông già tám mươi tuổi làm sao có thể lực bằng hắn?
Nhưng nghĩ tới ông già này có thể đánh bại pháp sư vong linh Finncrane, dù thực lực không bằng hắn thì vẫn đủ sức đe dọa tính mạng của các thành viên khác trong đoàn mạo hiểm Hoàng Tuyền của bọn họ.
Tất nhiên một mình ông già này sẽ không khiến hắn hỏi một câu xong liền rời đi.
Đoàn mạo hiểm Phá Hiểu vẫn có người khiến hắn cảm thấy khó giải quyết.
“Đoàn trưởng, hắn chỉ một mình, bảy người chúng ta cùng tiến lên, chẳng lẽ còn sợ hắn?” Goscano không để ý tới những người khác của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, ngoại trừ đoàn trưởng ra, hắn có thể một mình đối phó những người đó!
Vì một ông già mà đoàn trưởng ra đi như vậy, có hơi mất mặt đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ bọn họ. “Một người? Không, hắn không phải một người. Ngươi không thấy bên cạnh hắn có một ông già khác à!”
Giscuzzi nheo mắt nói.
“Hắn?”
Goscano nhớ lại quả thực có một ông già đứng cạnh bọn họ, nhưng phần lớn sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào đoàn trưởng của bọn họ, hắn không để ý nhiều đến những người khác.
“Hắn có hơi thở của thi vu Stoilov!”
Lujati nãy giờ im lặng đã lên tiếng, đàn chim của nàng đã từng đối mặt với đội quân thi quỷ của thi vu Stoilov, nên lũ chim tự nhiên nhớ đến hơi thở của thi vu Stoilov.
Một khắc nàng bước chân vào nơi dừng chân của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, dù ông già có ẩn nấp kỹ càng cũng không thể thoát khỏi sự mẫn cảm của loài chim với hơi thở, làm cho nàng liếc mắt một cái đã phát giác sự tồn tại của Luân Nạp.
“Ta cũng ngửi thấy, đúng là hơi thở của thi vu Stoilov!”
Chasimia đáp.
Goscano nhìn thấy vẻ mặt của những người đồng đội khác, hắn biết mình đã bất cẩn, khinh địch quá..., chỉ quan tâm đến đoàn trưởng của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
“Trước đây chúng ta còn tưởng thi vu Stoilov đã đi đâu rồi, nhưng không ngờ rằng hắn đã đoạt xác thay hình đổi dạng gia nhập đoàn mạo hiểm Phá Hiểu. Chẳng trách trong khoảng thời gian này chúng ta không tìm thấy hắn!”
“Hơi thở của hắn rất trầm ổn. Thực lực của hắn chắc chắn không những đã hồi phục mà còn tăng mạnh!”
Pháp sư Kozol nói.
“Chúng ta bao vây tiễu trừ hắn, tương đương bảy chọi một, tình huống như vậy chúng ta còn để hắn trốn thoát. Bây giờ hắn đã mạnh hơn, hơn nữa còn có đoàn trưởng đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, chúng ta muốn đối phó bọn họ thì rủi ro rất lớn!”
Lời nói của đoàn trưởng khiến các thành viên khác hiểu lý do tại sao đoàn trưởng lại rời đi nhanh như vậy, nếu đánh nhau, bọn họ có thể mất đi một hai đồng đội.
“Nhất Dạ, ngươi bị sao vậy?Từ lúc ra khỏi nơi dừng chân của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, ngươi giống như có vẻ không yên lòng?”
“Ngươi đang lo lắng hay là đã phát hiện cái gì?”
Đoàn trưởng Giscuzzi hỏi.
Đồng đội khác nghe câu hỏi của đoàn trưởng, bọn họ đều quay lại nhìn Nhất Dạ.
Nhất Dạ không chỉ là đại mỹ nhân mà còn là công tước quỷ hút máu, thực lực chỉ đứng sau đoàn trưởng, là người thứ hai của đoàn mạo hiểm Hoàng Tuyền.
Có thể khiến Nhất Dạ không yên lòng trên đường đi, tất nhiên bọn họ tò mò điều gì có thể làm cho chiến lực hàng đầu của bọn họ xuất hiện hoang mang.
“Cô bé đó có gì đó không bình thường!”
Nhất Dạ cau mày nói.
Cô bé!?
Bọn người Goscano nghe vậy đều có chút nghi hoặc nhìn Nhất Dạ, cô bé đó ngoài trừ đáng yêu ra không có gì lạ, sao có thể làm cho Nhất Dạ không yên lòng suốt chặng đường như vậy?
“Ta cũng không biết sao lại thế này, cô bé kia cho ta một loại cảm giác kỳ lạ, không biết có phải là ảo giác hay không, ở trước mặt nàng ta có chút không thoải mái!”
“Có cảm giác như huyết mạch bị áp chế!”
Nhất Dạ cảm thấy cảm giác này có thể là ảo giác nhưng nàng vẫn nói ra.
“Nhất Dạ, không phải là ngươi đã lâu không hút máu nên sinh ra ảo giác chứ?”
“Người có thể áp chế huyết mạch ngươi không phải là thân vương quỷ hút máu sao? Cô bé đó là thân vương à? Đùa gì vậy!”
“Toàn bộ vương quốc quỷ hút máu chỉ có bảy thân vương quỷ hút máu. Thân vương nhàn rỗi nhàm chán nào lại chạy đến một nơi nhỏ bé như trấn Kerry, gia nhập đoàn mạo hiểm Phá Hiểu không có danh tiếng trước đó chứ!”
Goscano cảm thấy Nhất Dạ đã suy nghĩ nhiều, mặc dù thực lực của thân vương quỷ hút máu tương đương với ma pháp sư cấp anh hùng hoặc thánh kỵ sĩ, nhưng khi cả hai thực sự chiến đấu, hầu hết ma pháp sư cấp anh hùng hoặc thánh kỵ sĩ đều không thể đánh bại được thân vương quỷ hút máu.
Thân vương quỷ hút máu hồi phục quá nhanh, tương đương với thân bất tử, nếu không có thủ đoạn khắc chế thân vương quỷ hút máu thân bất tử thì dù có nhiều người hơn nữa cũng vô ích. “Có lẽ thật sự là ta bị ảo giác!”
Nhất Dạ cũng cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, làm sao có thể gặp được thân vương quỷ hút máu ở một nơi nhỏ bé như vậy.
Thi vu Stoilov, thân vương quỷ hút máu, Giscuzzi đang trầm tư, mặc dù hắn không nghĩ rằng cô bé đó là thân vương quỷ hút máu nhưng Nhất Dạ vừa nói như vậy, dù sao hắn cũng phải lưu ý. Nếu, cứ nói nếu cô bé đó thực sự là thân vương quỷ hút máu thì đoàn mạo hiểm Phá Hiểu này nguy hiểm hơn hắn tưởng tượng.
Nếu thực sự muốn chống lại nhau, bọn họ không chỉ mất đi một hoặc hai thành viên mà thậm chí có thể có nguy cơ bị xóa sổ.
Nhưng Giscuzzi không cho rằng cô bé đó là thân vương quỷ hút máu, phải biết rằng thân vương quỷ hút máu kiệt ngạo bất tuân, khinh thường nhân loại. Những kẻ chỉ coi con người là thức ăn sao lại có thể đến một nơi nhỏ bé như vậy, còn gia nhập đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, chung sống với con người?