“Mùi máu rất nồng. Coway chắc chắn đã bị thương nặng. Có thể đến ngày vấn trảm mồi nhử hắn sẽ không đến được!”
“Nhưng chúng ta vẫn phải báo cáo tình hình của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu. Nếu đoàn mạo hiểm Phá Hiểu vì Coway mà đến, chúng ta cũng có chuẩn bị tốt hơn!”
Giscuzzi không chắc liệu đoàn mạo hiểm Phá Hiểu có đến cướp pháp trường hay không nhưng hắn vẫn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Nếu thực sự đánh nhau với đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, không thể chỉ dựa vào lực lượng của bọn họ, lực lượng của đại hoàng tử và nhị hoàng tử cũng cần thiết.
Lujati triệu hồi đại điểu tới để đại điểu chở bọn họ vè thành Bác Lai.
Một ngày trôi qua, thấy Coway vẫn bất tỉnh, Hoàng Đông Kiệt đành phải đích thân chữa trị cho hắn.
Một làn sóng ma pháp siêu hồi phục, cộng thêm ma pháp thời gian, vết thương của Coway gần như đã bình phục hoàn toàn.
Coway không những tỉnh mà còn trong họa được phúc đột phá đến kỵ sĩ Không Trung!
Bây giờ chỉ còn Bối Nhĩ là người bị tụt lại phía sau.
Seele được Hoàng Đông Kiệt cho ăn hàng đêm, đã thăng tới ma pháp sư cấp chín.
“Lão gia tử, ta...!”
“Không cần phải nói, chúng ta đã biết việc của ngươi rồi!”
“Ai cũng có quá khứ. Buông bỏ được hay không là tùy vào sự lựa chọn của cá nhân ngươi!” “Ta biết ngươi vẫn muốn giúp bọn họ nhưng ngươi hãy xem cái này và quyết định có nên giúp bọn họ hay không!”
Hoàng Đông Kiệt tổng hợp lại kinh nghiệm sống trong quá khứ, lợi dụng ma pháp để tạo ra một màn hình chiếu, trong đó đúng là cuộc trò chuyện giữa Raleigh và bọn người Hoàng Đông Kiệt. Sau khi xem nội dung trên hình chiếu, Coway im lặng.
“Bọn họ ngay cả bảo tàng cũng không nói thật cho ngươi biết. Rõ ràng là bọn họ đang đề phòng ngươi!”
“Hoặc từ đầu đến cuối, bọn họ không coi ngươi là người một nhà, bọn họ chỉ muốn lợi dụng ngươi mà thôi!”
“Từ lúc ngươi hôn mê đến bây giờ, Raleigh kia chỉ ghé qua một lần, lúc sau không có tới nữa!” “Công chúa Diane kia càng không cần phải nói. Một lần cũng không lộ mặt. Rõ ràng những người đó không quan tâm đến sự sống chết của ngươi!”
“Nghĩ kỹ lại đi, ngươi đã làm quá nhiều rồi!”
Hoàng Đông Kiệt thấy Coway im lặng bèn vỗ vai hắn vài cái rồi bước ra ngoài để Coway suy nghĩ...
Ngày hôm sau.
“Đoàn trưởng, Coway không có trong phòng, hắn vẫn đến chỗ thành Bác Lai để cứu người!” Luân Nạp thấy Coway không có trong phòng thì nhận ra Coway vẫn chạy đi cứu người.
“Phiền toái thật, vẫn phải đi một chuyến!”
Hoàng Đông Kiệt không còn cách nào khác đành phải tập hợp các thành viên khác lên ma thảm bay đến thành Bác Lai.
Pháp trường.
Rất nhiều người đã tụ tập xung quanh vây lại xem diễn.
Đại hoàng tử, nhị hoàng tử và Rebouakt đang ở trong một căn phòng nào đó theo dõi tình hình bên ngoài pháp trường.
“Người của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu có thể đến, hầu tước Rebouakt, không biết quân đội của ngươi đã chuẩn bị như thế nào rồi?”
Đại hoàng tử hỏi.
“Ây, chẳng lẽ đoàn mạo hiểm Hoàng Tuyền của các ngươi chỉ để làm cảnh thôi, còn sợ một cái đoàn mạo hiểm Vinh Diệu sao?”
Không đợi Rebouakt trả lời, nhị hoàng tử liền ra vẻ kỳ quái nói.
“Cẩn tắc vô áy náy, đoàn trưởng đoàn mạo hiểm Phá Hiểu cộng với thi vu Stoilov, nếu không cẩn thận với hai ông già này, e rằng thành Bác Lai sẽ chết rất nhiều người!”
Đại hoàng tử Hull Lioux đương nhiên nghe ra nhị hoàng tử đang mỉa mai mình, nhưng hắn không quan tâm, hắn đã quen nghe những lời châm chọc như vậy.
“Hai vị hoàng tử xin hãy yên tâm. Phụ cận đã có năm mươi nghìn quân tinh nhuệ phục kích. Toàn bộ bề ngoài pháp trường nhìn có vẻ lơi lỏng nhưng thực tế sớm đã bị chúng ta bao vây chật như nêm cối!”
Rebouakt thấy hai hoàng tử đối đầu nhau, hắn không đứng về phía nào, trả lời xong liền im lặng. Đại hoàng tử và nhị hoàng tử đều muốn giành được sự ủng hộ của Rebouakt, nhưng Rebouakt là một con cáo già, đối với người mượn sức thì giả ngây giả dại như không phát hiện ra.
“Tới lúc rồi!”
Rebouakt nhắc nhở.
Đại hoàng tử và nhị hoàng tử nghe vậy đều quay lại nhìn pháp trường.
Trên đài cao, một đứa trẻ bị dọa cho sợ hãi đôi mắt đờ đẫn quỳ ở đó.
Quan chấp hành pháp trường thấy thời gian đã đến, hắn không dám do dự, trực tiếp ra mệnh lệnh vấn trảm, hắn biết bọn người đại hoàng tử đang âm thầm theo dõi hắn.
Đao phủ ấn đầu đứa trẻ xuống, chuẩn bị chém.
Một mũi tên sắc nhọn bất ngờ bắn ra từ đám đông xuyên qua cổ lập tức lấy mạng hắn.
“Giết!”
Bọn người Raleigh bạo khởi, hai ba mươi người lao lên đài cao cứu con của công chúa Diane. Vào thời điểm bọn người Raleigh bạo khởi, những thường dân đến xem náo nhiệt rối loạn, khiến hiện trường trở nên hỗn loạn.
Đại hoàng tử và nhị hoàng tử nhìn thấy vậy, hai mươi ba mươi người này còn muốn cướp pháp trường, quả thực là si tâm vọng tưởng.
“Ầm!”
Ngay khi Raleigh lao lên đài cao, ngón tay của hắn sắp chạm vào con của công chúa Diane. Một người có tia sét tỏa khắp cơ thể từ trên cao lao xuống, tạo ra một một cái hố to trên bục hành quyết khiến Raleigh bay đi.
Raleigh lộn tư thế trên không, cắm thanh kiếm trong tay xuống đất, lợi dụng thanh kiếm chịu lực giữ cơ thể lại, hắn trượt bốn năm mét rồi mới dừng lại.
“Ngươi, kẻ phản bội!”
Raleigh thấy Eugenio Ojerozo trên đài hành hình, sắc mặt trở nên cục kỳ khó coi, chẳng trách kỵ sĩ trưởng đã kêu hắn đưa công chúa Diane rút lui, ngăn cản hắn chiến đấu với Eugenio Ojerozo. Hóa ra Eugenio Ojerozo thực sự rất khủng bố. Vừa rồi đánh sâu vào, một nửa cơ thể của hắn đã bị những tia sét rải rác trong không trung làm cho tê liệt.
“Dùng dao mổ trâu để giết gà. Ngươi đánh giá cao bọn họ quá rồi đó!” Đại hoàng tử liếc nhìn nhị hoàng tử rồi nói.
“Hừ, ta chỉ muốn tốc chiến tốc thắng!”
Nhị hoàng tử quát lạnh.
Eugenio Ojerozo nhìn thấy hai mươi ba mươi người này chỉ là những kẻ tầm thường, hắn không khỏi tỏ ra chán ghét, hắn giơ tay về phía bọn họ, bắn ra hơn ba mươi con rắn sấm sét vào họ. “A!”
Cấp bậc chênh lệch khiến những người này không có cơ hội né tránh, một kích trúng mục tiêu, toàn bộ bị điện giật ngã xuống.
Chỉ còn lại có Raleigh cố nén thân thể tê liệt, nhìn chằm chằm vào Eugenio Ojerozo.