“Sao lại như thế?”
Negan Culadra Leihou giật mình, cha đã làm gì? hắn chỉ gõ ngón tay lên ghế, lực lượng được truyền xuống mặt đất, phá vỡ ma pháp trận truyền tống của hắn.
“Nào, để ta xem ngươi mười năm nay tiến bộ như thế nào!”
Hoàng Đông Kiệt vẫn chưa tìm ra lý do để đánh con trai, nhưng giờ cơ hội đến, hắn cũng không khách khí.
Hắn đứng dậy khỏi ghế, mang tản ra cảm giác áp bách lao về phía con trai.
Negan Culadra Leihou trợn tròn mắt, cảm giác áp bách đến tận xương này thật sự là do cha hắn mang lại sao, thật là mạnh.
Cảm giác một chút chênh lệch, Negan Culadra Leihou tự biết không phải đối thủ, chuẩn bị nhận thua.
Ai ngờ cha không nói võ đức, một quyền tấn công, hắn ngất xỉu.
“Cuối cùng cũng yên tĩnh!”
Hoàng Đông Kiệt thu quyền lại, quay về nằm trên ghế, tùy ý kêu một người tha con trai đi.
Nim thấy Negan Culadra Leihou thực lực kém hơn nàng một chút bị lão gia tử đấm một cái, trong lòng nứt toác vô lực.
Cú đấm này nhìn có vẻ giản dị tự nhiên nhưng lại khiến người ta phải thở dài, lão gia tử quá mạnh, nếu cú đấm này hướng về phía nàng, có lẽ nàng cũng không thể tránh được.
Cái kết sẽ giống như Negan Culadra Leihou.
Ông lão này, một quyền khiến thân vương Hấp Huyết Quỷ là nàng bất lực, thực lực sâu không thấy đáy này thật sự là thứ một ông lão dưỡng lão nên có hay sao?
Suốt ngày nằm như cá muối, chưa từng thấy hắn luyện tập, cảm giác như hắn mỗi ngày một mạnh lên, điều này không hợp với lẽ thường.
Bọn người Luân Nạp thấy Negan Culadra Leihou vừa nói ngã là ngã, đây quả nhiên là lão gia tử, hành động của hắn luôn khiến cho người ta không tưởng được.
“Đoàn trưởng, trấn Kerry còn có một ít ng gùa không muốn rời bỏ nhà cửa hay là ta để cho cốt binh mang bọn họ đi?”
Luân Nạp lo lắng trận chiến giữa đoàn trưởng và Vipotensa sẽ ảnh hưởng đến trấn Kerry, hắn muốn mang người già vô tội của trấn Kerry đi.
“Không cần, nói như thế nào chúng ta cũng đã sống ở trấn Kerry mấy chục năm rồi. Làm sao có thể để một trận chiến hủy hoại trấn Kerry được?”
“Cách xa hai trăm dặm có một thung lũng rộng lớn, thích hợp đánh nhau, ta sẽ kéo nó tới đó!”
“Ta đã cảm nhận được hơi thở của nó. Nó còn cách xa trấn Kerry rất xa. Đêm nay hẳn là nó không tới được trấn Kerry!”
“Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tinh thần, ngày mai đã có thể rất náo nhiệt!”
Hoàng Đông Kiệt phất tay để mọi người quay về phòng nghỉ ngơi.
“Cám ơn!”
Thấy lão gia tử và tiểu thư Seele vào nhà nghỉ ngơi, Lujati tỏ vẻ cảm kích sau lưng.
Hoàng Đông Kiệt nghe vậy cũng không quay đầu lại, giơ tay ra hiệu cho nàng nghỉ ngơi sớm, sau đó hắn và Seele quay vào nhà đóng cửa nghỉ ngơi.
“Ngươi có lòng tin sao không?”
Trong bóng tối, Seele ôm Hoàng Đông Kiệt thật lâu không ngủ được, là phụ nữ lẽ ra phải tin vào người đàn ông của mình.
Nhưng lực lượng của cự long băng sương Vipotensa đã ăn sâu vào lòng người khiến nàng có phần lo lắng.
“Yên tâm đi, khí tức của nó quả thật rất cường đại, sinh mệnh lực mạnh như ngọn lửa không thể dập tắt trong đêm tối, sáng ngời chói mắt!”
“Nhưng nó không vô địch, ta mới là vô địch!”
Seele nghe xong không còn lo lắng nữa, dần dần đi vào giấc ngủ.
Đảo mắt trời đã sáng, Negan Culadra Leihou vẫn chưa tỉnh lại, rõ ràng cú đấm của Hoàng Đông Kiệt có thêm gì đó.
“Các ngươi muốn ở trấn Kerry đợi ta hay đi xem trận đấu?”
Hoàng Đông Kiệt hỏi.
“Lão gia tử, ngươi không cần giúp đỡ sao?”
Nhất Dạ và những người khác rất ngạc nhiên khi nghe được ý của lão gia tử, hắn sẽ một mình đối mặt với Vipotensa.
“Giúp đỡ? Các ngươi, các ngươi không làm vướng chân ta đã là tốt lắm rồi!”
Hoàng Đông Kiệt nhìn những người trong sân, ngoại trừ Nim có chút năng lực có thể uy hiếp được Vipotensa, những người khác muốn thương tổn đến Vipotensa quả thực là mơ mộng hão huyền.
Điều cơ bản nhất của cự long là năng lực phòng ngự của nó cao hơn các chủng tộc khác mấy chục lần, nếu không có vũ khí sắc bén đặc biệt hoặc lực lượng siêu cường thì không có cách nào đột phá được phòng ngự của cự long.
Đây là điều cơ bản nhất, nếu Vipotensa động chân cách, có lẽ những người này ngay cả thân Vipotensa đều vào không được mà biến thành khối băng.
“Ta biết hai người các ngươi muốn tham dự, muốn báo thù, nhưng với trình độ bây giờ của các ngươi xông tới là tìm chết. Hơn nữa, vết thương của các ngươi vẫn chưa lành nên đừng gây rắc rối cho ta!”
Hoàng Đông Kiệt thấy Nhất Dạ và Lujati rục rịch thì chặt đứt suy nghĩ trong đầu các nàng.
Nhất Dạ và Lujati trên mặt đều có cảm xúc rối rắm, nhưng nghĩ đến sự đáng sợ của Vipotensa, bọn họ không thể liều mạng để cho đoàn mạo hiểm Hoàng Tuyền diệt đoàn, gật đầu đồng ý không tham dự vào.
Nhưng bọn họ nhất định phải theo dõi trận chiến, nếu không thấy Vipotensa bị lão gia tử đánh bại, bọn họ cũng sẽ không cam tâm.
Bọn người Luân Nạp cũng không lùi bước, đều tiến lên từng bước, tuy bọn họ tin tưởng thực lực đoàn trưởng nhưng nội tâm bọn họ ít nhiều hơi lo lắng.
Họ phải có mặt, nếu có chuyện gì xảy ra thì dù lực lượng bọn họ yếu cũng sẽ liều chết cứu đoàn trưởng.
“Mọi người đều muốn xem trận chiến phải không? Đi thôi!”
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, lấy tấm ma thảm phi hành ra cùng mọi người lên đường.
Ngay cả con trai còn chưa tỉnh của hắn cũng nằm trên ma thảm.
Bọn họ nhanh chóng bay đến rìa thung lũng cách đó hai trăm dặm.
“Các ngươi ở bên cạnh nhìn là được, đừng xâm nhập!”
Hoàng Đông Kiệt không muốn giao tranh ảnh hưởng đến Luân Nạp và những người khác nên để bọn họ ở rìa thung lũng.
“Lão gia tử, cẩn thận!”
Hoàng Đông Kiệt gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi bay về phía trung tâm thung lũng.